https://youtu.be/VoWH6bPetpc
Ngày ấy Cố Văn Hi từ nhà hàng trở về, cậu đặt quyển《 Biên thành 》đã mua trong hiệu sách lên tủ đầu giường, lật lật hai trang.
Nội dung trong tiểu thuyết thật sự không nhiều, cậu cảm thấy có hơi nhạt nhẽo, nhưng cũng có chỗ cậu thấy hứng thú, đó là cảnh đã nửa đêm rồi mà em trai lại đứng cách khe suối hát cho cô gái nghe, trong mơ cô gái còn hái được một nhành cỏ tai hổ.
Dưới ánh trăng, bên khe suối, côn trùng cùng hòa vang tiếng ca, tiếng ca còn len lỏi vào mộng.....!Chắc là khung cảnh vô cùng lãng mạn.
Có lẽ là đọc được đoạn này nên buổi tối lúc ngủ Cố Văn Hi cũng mơ thấy nước, nó trong vắt đến nỗi có thể thấy được đá vụn dưới lòng sông.
Cậu nhớ đây là nơi cậu đã từng đi dạo qua, Đỗ Vân Nghiên từng ở bên bờ sông hái quả dại.
Trong mơ là khung cảnh ban ngày, mặt trời treo trên cao, cậu đi đến gần bờ sông thì mơ hồ thấy được một bóng người đang đưa lưng về phía cậu, người nọ chăm chú nhìn vào mặt nước, cũng không biết là đang nhìn gì.
Cố Văn Hi đi tiếp đến gần bờ sông, muốn nhìn xem có phải là Đỗ Vân Nghiên hay không, nhưng lúc còn khoảng một mét nữa là cậu đã đến gần người nọ thì bóng người đột nhiên biến mất, mặt nước vẫn trong vắt như cũ, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh.
Cố Văn Hi lập tức bừng tỉnh, trời vừa mới sáng, vẫn còn hơi âm u.
Buổi chiều có cuộc tụ hợp với bạn bè, là Tằng Bạc Niên gọi cậu đến, ai ngờ mới đi được nửa đường thì cậu lại nhận được điện thoại, bạn gái của Tằng Bạc Niên không khỏe nên hai người đã đến bệnh viện.
"Văn Hi, nay tao không đi được," Tằng Bạc Niên nói qua điện thoại, "qua hai hôm nữa đi."
"Vậy tao còn cần đi không?"
"Đi chứ sao không, bọn Du Lạc muốn gặp mày lắm."
Tằng Bạc Niên không nhắc đến Tưởng Thần, vậy thì hôm nay không có y.
Chuyện của Tưởng Thần, Cố Văn Hi chẳng nói với ai, kể cả Tằng Bạc Niên.
Vốn dĩ cũng không phải là mình gây ra, cậu không có lý do gì để kể lể cùng bạn bè, mắc công lại khiến họ lúng túng hơn.
Còn Du Lạc và mấy người bạn khác, mặc dù ít thân hơn nhưng lúc ở chung vẫn vui vẻ, đi một chuyến cũng không sao.
"Ờ, được rồi." Cố Văn Hi đồng ý.
Quán bar hẹn trước không phải là quán của nhà Tưởng Thần, nếu không thì cậu cũng sẽ không đi.
Quán bar này nằm ở trung tâm thành phố, lượng người qua lại còn đông đúc hơn so với nhà hàng tổ chức sinh nhật hai ngày trước.
Hôm nay Cố Văn Hi không lái xe, từ taxi đi xuống, đập vào mắt là một tòa nhà có màu sắc lạnh lẽo, mặt trước tòa nhà có kiến trúc độc đáo kỳ lạ, trên tầng thượng có một vòng tròn nhô ra, vô cùng bất đối xứng, hệt như con thú lớn há to miệng lộ ra răng nanh sắc bén.
Trước đây cậu cũng thường lui tới chỗ này, đã sớm quen thuộc mọi ngóc ngách, thế nhưng không biết vì sao hôm nay cậu lại cảm thấy xa lạ vô cùng, cứ như bước vào một thế giới khác, những thứ xung quanh có thể cắn nuốt người ta bất cứ lúc nào.
Tòa nhà cao tầng chật hẹp này như bị tầng tầng mây đen vô tận bao phủ.
Bên cạnh quán bar là một tiệm bánh kem bình thường, tường được thay thế bằng cửa sổ sát đất.
Lúc Cố Văn Hi xoay người chuẩn bị đi vào quán bar thì vô tình thấy được một người.
Thân ảnh bên cửa sổ lọt vào tầm mắt cậu, hệt như màn sân khấu được kéo ra, nguồn sáng duy nhất chiếu rọi vào nhân vật chính.
Cho dù chỉ là bóng lưng nhưng cậu biết đó là ai.
Có lẽ là trong tiệm có máy sưởi ấm áp nên người đàn ông cởi áo khoác để lên trên lưng ghế, chỉ mặt một cái áo len mỏng màu xám, là cái áo mà Cố Văn Hi đã nhiều lần thấy qua.
Đỗ Vân Nghiên sao lại ở đây?
Chưa đến nửa phút, một người khác chậm rãi đi đến, ngồi xuống trước mặt anh.
Cố Văn Hi chỉ nhìn một cái là đã nhận ra, thanh niên vừa ngồi xuống chính là Vân Hàn.
Do đang đưa lưng về phía mình nên Cố Văn Hi không thấy được vẻ mặt của Đỗ Vân Nghiên, nhưng Vân Hàn thì cậu thấy rõ hơn được một chút, gương mặt ẩn hiện ý cười, liến thoắng nói gì đó.
Đỗ Vân Nghiên là vì muốn gặp cậu ta nên mới đến thành phố S sao?"
Cố Văn Hi không tin Đỗ Vân Nghiên sẽ hoàn toàn rời khỏi thôn Bình Lương, cùng lắm là chỉ đến đây thăm người.
Cho dù là vậy nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút mất mát, người nọ vẫn chưa trả lời tin nhắn WeChat, càng không nói cho cậu biết mình đến đây.
Nếu đến thăm bạn bè thì cũng không tiện gặp mặt cậu một lần sao?
Cậu ngẩn người trong chốc lát, trên trán chợt cảm giác được cơn lành lạnh nhẹ nhàng, ngẩng đầu nhìn lên trời thì nhận ra những hạt mưa nho nhỏ đang dệt thành lưới mà bao phủ xuống nơi đây.
Mưa không lớn, rơi xuống người cũng không phải là quá khó chịu.
"Anh Cố, sao anh không vào?"
Du Lạc che dù cho Cố Văn Hi, cậu ta ở phía bên kia đường đã nhìn thấy cậu đang ngẩn người nhìn về một hướng, cậu ta cũng nhìn theo thì không phát hiện có cái gì đặc biệt.
Cố Văn Hi gật đầu với cậu ta: "Không có gì, đi thôi."
Quán bar này rất lớn, ở giữa có một cái sân khấu.
Khác với các cửa tiệm gian hàng kinh doanh ban đêm, nơi này qua giữa trưa là đã mở cửa, chỉ là bầu không khí giống quán cà phê hơn, không náo nhiệt lắm, cũng chỉ đến buổi tối thì sân khấu mới hoạt động.
Cố Văn Hi đi theo Du Lạc đến hàng ghế dài cách sân khấu không xa.
"Ồ, đây không phải là anh Cố sao?"
Thanh niên đang nói chuyện một tay đặt trên đầu gối, tay kia khoác lên lưng ghế sô pha, lười biếng mà ngồi.
Cố Văn Hi khẽ nhướng mày, có chút chán ghét cái giọng điệu âm dương quái khí này.
Người này tên là Cảnh Nhiên, cũng là một tên công tử nhưng khác xa với con trai Cố gia được dạy dỗ đàng hoàng, tên này vừa kiêu căng lại không lễ độ.
Từ cách ăn mặc đến thói quen nói chuyện đều lộ ra hơi thở đám nhà giàu mới nổi.
Cố Văn Hi không tiếp xúc với hắn nhiều lắm, cũng không biết hắn sẽ đến đây, nể mặt đám Du Lạc, cậu không có quay đầu về ngay nhưng cũng không để Cảnh Nhiên vào mắt, nhạt giọng "Ừ" một tiếng rồi ngồi cách xa đối phương cả thước.
"Đến, anh Cố muốn uống cái gì? Chắc là có tài xế tới đón anh mà hả?"
"Không có," Cố Văn Hi nhận lấy thực đơn rượu, "tôi bắt xe về."
Cảnh Nhiên sờ sờ cằm, không nói nữa.
Vài người lần lượt gọi thực đơn, một lát sau bartender đã bưng đồ uống đến.
Cố Văn Hi chỉ gọi một ly rượu cocktail có độ không cao.
"Ngại quá anh Cố," Du Lạc nhìn ra cậu không thích Cảnh Nhiên, nhỏ giọng nói, "em chỉ thuận miệng hỏi cậu ta một câu, cứ nghĩ cậu ta không thích tới đây vào ban ngày, ai ngờ vừa nghe nói anh về thì một hai phải tới đây gặp cho bằng được."
"Không sao."
Cố Văn Hi hoàn toàn mặc