Cố Văn Hi mỉm cười qua điện thoại: "Anh đang ở đâu?"
"Văn Hi," Đỗ Vân Nghiên nói với cậu, "ngày mai tôi phải về rồi."
Bên lề đường có chút ồn nhưng từng chữ anh nói ra đều có thể nghe rõ.
"Vậy thì tôi càng phải gặp anh một lần chứ." Cố Văn Hi nói.
.
ngôn tình tổng tài
"Văn Hi, đừng như vậy."
"Đừng gì chứ? Bạn bè từ nơi khác đến đây, tôi không thể gặp mặt một lần sao? Với lại ——" Cố Văn Hi thuận miệng bịa chuyện, "Hôm nay là sinh nhật của tôi, anh thỏa mãn nguyện vọng này của tôi đi."
Dù sao Đỗ Vân Nghiên cũng không biết sinh nhật cậu là ngày nào.
Quả nhiên người nọ có hơi do dự, không lâu sau liền nói "Được", sau đó nói với cậu: "Hay là cậu nói cậu đang ở đâu đi, tôi đi tìm cậu?"
"Không, tôi muốn đến chỗ anh," Cố Văn Hi kiên trì nói, "Chẳng lẽ anh —— bên cạnh anh còn có người khác sao?"
"Cậu nghĩ cái gì vậy?" Đỗ Vân Nghiên bất đắc dĩ nở nụ cười, "Để tôi gửi định vị cho cậu."
Cố Văn Hi nhìn thấy khung trò chuyện yên lặng nhiều ngày đã hiện lên, trong lòng như trút được gánh nặng.
Cậu không kêu xe qua ứng dụng điện thoại nữa, trực tiếp bắt taxi bên đường.
Ô tô chạy như bay trong màn đêm, Cố Văn Hi mở cửa sổ bên cạnh ra, gió lạnh lướt qua gương mặt.
Nơi ở của Đỗ Vân Nghiên là một khách sạn nhỏ vô cùng bình thường ở gần ga xe lửa, xung quanh nhà ga nhiều người qua lại, khung cảnh cũng có hơi hỗn độn, ven đường có vài chiếc xe tùy ý đỗ lại, đặc biệt là trước cửa khách sạn.
Tài xế bất đắc dĩ dừng xe cách nơi đó khoảng mấy mét.
Cố Văn Hi trả tiền, mới vừa mở cửa xe bước xuống thì đã nhìn thấy một người đứng dưới bảng hiệu, trên người mặc một cái áo khoác kaki dáng dài, đang nhìn xung quanh đường lớn, ánh đèn neon lấp lóe trên mặt.
Cậu đi nhanh đến, do có hơi choáng váng nên bước chân có chút loạng choạng, hướng thẳng đến trước mặt Đỗ Vân Nghiên: "Sao anh ra đây?"
Đỗ Vân Nghiên nhìn xung quanh: "Gần chỗ này có hơi hỗn loạn."
Cố Văn Hi đoán được anh đang lo lắng cho mình, trong lòng càng thoải mái nhưng vẫn mạnh miệng vỗ vỗ vai của anh, nói: "Một người đàn ông lớn sờ sờ như tôi thì sợ gì chứ?"
Đã nửa tháng bọn họ không gặp nhau, thật ra cũng không có thay đổi gì nhiều, Cố Văn Hi lại có cảm giác như đã trải qua mấy đời, có lẽ là do đang say nên trên mặt đối phương xuất hiện bóng chồng hệt như ảo giác.
Đỗ Vân Nghiên đỡ cậu, kéo người đi vào sảnh.
Khách sạn này có niên đại đã lâu, điều kiện thông thường, thang máy cũng vô cùng xưa cũ, cửa chầm chậm mở ra.
Sau khi đi vào thang máy, Đỗ Vân Nghiên hỏi cậu: "Cậu uống nhiều rồi?"
"Có sinh nhật nào mà không uống rượu chứ?" Nói dối cũng đã nói rồi, Cố Văn Hi dứt khoát giả vờ luôn.
Vẻ mặt Đỗ Vân Nghiên hơi ngập ngừng, hỏi cậu: "Hôm nay là ngày mấy?"
"Hả?" Mỗi ngày Cố Văn Hi đều ở nhà, hoàn toàn không có khái niệm về thời gian, huống chi bây giờ còn không tỉnh táo, "Ngày mấy gì?"
"Sinh nhật của cậu là ngày mấy mà cậu cũng không nhớ sao?"
"Dĩ nhiên là nhớ chứ, là mười ——"
Thang máy vang lên tiếng "Đinh", Đỗ Vân Nghiên đi ra trước.
Cố Văn Hi tỉnh rượu một chú, liều mạng tính ngày ở trong đầu, nhanh chóng đi theo sau: "Sinh nhật của tôi là ——"
"Được rồi, đừng gạt tôi nữa," Đỗ Vân Nghiên mở cửa phòng ra, mời cậu vào, "Sinh nhật của cậu không phải là ngày 16 tháng 12 sao?"
Cố Văn Hi đứng ngẩn người ở cửa một hồi lâu: "Sao anh biết được?"
"Chứng minh thư đó!" Đỗ Vân Nghiên cạn lời nhìn cậu, "Tôi đã đăng ký qua chứng minh thư cho cậu đó, cậu quên rồi sao?"
Có lẽ trời sinh anh tinh tế cẩn thận nên nhớ kỹ những việc nhỏ nhặt này, cho nên mới nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng trong lòng Cố Văn Hi hệt như hồ nước bị một hòn đá làm cho gợn sóng, chẳng thể nào bình tĩnh được.
Hơn nữa ngày sinh nhật đó, cậu còn nhớ rõ đó là ngày hai người cùng nhau đi ngắm hoàng hôn, chính là sau khi từ triền núi về, cậu mới nhìn thấy tin nhắn chúc mừng trên điện thoại.
"Hôm đó anh dẫn tôi đi xem hoàng hôn là bởi vì sinh nhật của tôi sao?"
Đỗ Vân Nghiên bị ánh mắt trắng trợn của cậu nhìn chằm chằm nên hơi mất tự nhiên, khẽ quay đầu: "Ừm."
Cố Văn Hi cảm thấy vô cùng may mắn vì ngày hôm nay mặt dày kiên trì đến tìm anh, còn soạn ra một lời nói dối như vậy nên mới biết được đã từng có khúc nhạc đệm này, đồng thời cũng hiểu được, coi như là biết cậu nói bừa nhưng Đỗ Vân Nghiên vẫn lựa chọn dung túng cho yêu cầu vô lý của mình.
"A, vậy còn anh?" Hai mắt cậu sáng ngời, "Khi nào thì mới tới sinh nhật của anh?"
"Sinh nhật của tôi đã sớm qua rồi."
"Là ngày nào?" Cố Văn Hi hỏi mãi không tha.
"Ngày 6 tháng 11."
"Tháng 11 à......" Cố Văn Hi tính tính một chút, "Vậy trước khi sinh nhật anh thì tôi đã đến rồi phải không? Sao anh không nói sớm một chút chứ?"
Đỗ Vân Nghiên tỏ vẻ khinh thường với sự ngạc nhiên khoa trương của cậu: "Nói sớm để làm gì?"
"Nói sớm để tôi chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho anh chứ sao."
"Quả thật cậu đã cho tôi một niềm vui bất ngờ ——"
Anh nở nụ cười nhạt như có như không, Cố Văn Hi liền có dự cảm xấu, lẽ nào ngày đó mình đã làm chuyện gì ngu ngốc khiến người hay thần đều phẫn nộ sao?
"Xém chút nữa là cậu đã làm nổ nhà bếp của tôi rồi." Đỗ Vân Nghiên bình tĩnh nhắc lại sự thật này cho cậu.
"Khụ," Cậu nhớ lại, cũng chính vì chuyện này nên mới ầm ĩ với đối phương một trận, "ai mượn anh không nói, tôi có biết đâu."
Nhắc lại chuyện cũ vô vị, vốn dĩ Đỗ Vân Nghiên cũng không định lôi lại mấy chuyện này, anh lấy ấm đun nước: "Đứng đó làm gì, cứ tự nhiên ngồi đi, cũng không cần để ý như ở bên ngoài."
Cố Văn Hi đang đánh giá căn phòng có điều kiện phổ thông này, hai cái giường đơn cách nhau bởi một cái tủ đầu giường nhỏ, cái giường sát cửa sổ thì chăn nệm vẫn chưa được chạm qua, để ba lô và một ít vật dụng hàng ngày, còn cái giường sát tường kia mới là giường ngủ của Đỗ Vân Nghiên, chăn đã mở ra.
Cố Văn Hi ngồi trên cái giường anh không ngủ: "Sau khi đến đây thì anh vẫn luôn ở chỗ này sao?"
"Đúng rồi, nếu không thì còn có thể ở đâu nữa?"
Cố Văn Hi nhớ đến khung cảnh đã nhìn thấy ở tiệm bánh kem: "Tôi còn tưởng anh ở chỗ Vân Hàn....."
"Vân Hàn?" Đỗ Vân Nghiên ngạc nhiên: "Sao có thể, Vân Hàn ở ký túc xá.
Hai ngày trước em ấy liên lạc với tôi nên mới thuận tiện gặp mặt một lần."
"Cậu ấy liên lạc với anh?" Cố Văn Hi không hiểu, "Không phải lần này anh đến đây là để gặp cậu ấy sao?"
"Không phải." Vừa dứt lời, Đỗ Vân Nghiên yên lặng trong chốc lát.
Ấm nước đã sôi, Đỗ Vân Nghiên đi đến cạnh bàn rót hai ly nước nóng, đưa lưng về phía cậu, nói: "Giáo viên trước kia dạy tôi đã qua đời, tôi đến đây để tiễn đưa cô."
"Giáo viên trước kia của anh?" Cố Văn Hi đứng lên đi đến phía sau anh, "Trước kia anh học ở đây sao?"
Đỗ Vân Nghiên "Ừm" một tiếng, vẫn không quay đầu: "Là giáo viên dạy văn cấp hai của tôi, sau khi tốt nghiệp cấp hai thì tôi rời đi, cô cũng về hưu."
Thì ra anh trở về đây vì lý do này, với lại anh cũng lớn lên ở thành phố S.
Hai việc này khiến Cố Văn Hi vô cùng bất ngờ, cậu chưa bao giờ nghĩ đến bọn họ đã từng có khoảng thời gian mười năm cùng ở chung một nơi.
"Giáo viên kia....!Có ảnh hưởng rất lớn với anh sao?"
"Ừm," Đỗ Vân Nghiên lại gật đầu, "Cô ấy giống như một người thân khác của tôi vậy, hai người chúng tôi đã thư từ qua lại mười mấy năm rồi."
Nói đến thư từ qua lại, Cố Văn Hi nhớ tới lúc mới thêm WeChat, anh nói anh