Sau tháng ba, nhiệt độ không khí dần ấm lên, khách trong thành phố đến thôn cũng tăng nhiều, cơ bản đều là lái xe đến đây, có sáng đến chiều đi, cũng có ở lại một hai ngày, nhà trọ dân không còn trong tình trạng rảnh rỗi nữa, thậm chí còn có quá nhiều việc để lo, Đỗ Vân Nghiên thuê hai người trẻ tuổi trong thôn đến đây làm việc vào ban ngày.
Buổi trưa là thời gian bận rộn nhất, bởi vì không chỉ có khách trọ sẽ dùng cơm ở đây mà còn có một ít khách du lịch đi trong ngày cũng sẽ đến đây ăn cơm.
Đỗ Vân Nghiên thường đợi đến khi nhà ăn vắng vẻ, nhân viên cũng đã ăn xong thì anh mới ăn một chút gì đó.
"Ông chủ," Đỗ Hồng mới đến vén rèm cửa phòng bếp lên, "Khách trong điện thoại hỏi có còn phòng có giường lớn hay không, có thể sắp xếp căn phòng trên lầu hai được không ạ?"
Đỗ Vân Nghiên đang làm mứt dâu tây, anh giảm lửa một chút rồi quay đầu nói: "Cậu nói với bọn họ là bây giờ chỉ còn có phòng thường."
"Vậy lỡ như đối phương không muốn thì sao?" Tính tình Đỗ Hồng thẳng thắn, có nghi ngờ thì cũng nói ra, "Phòng đó cũng là phòng cho khách mà, sao lại không được?"
"Cậu cứ làm theo lời tôi nói đi," Đỗ Vân Nghiên cũng không giải thích, "nếu không muốn ở thì thôi."
"À." Đã nói đến mức này rồi thì Đỗ Hồng cũng không thể lắm miệng nói nữa, trở lại quầy bar tiếp điện thoại.
Dâu tây trong nồi inox đang chín dần, không nhìn ra hình dáng ban đầu, chỉ cần hầm nhừ nữa là sẽ trở thành mứt trái cây đặc sệt.
Trong lúc chờ đợi, điện thoại của Đỗ Vân Nghiên đang đặt trên kệ đựng đồ vang lên một tiếng.
Cố Văn Hi gửi đến một tin nhắn mới.
Hai mươi ngày trước, người này đã gửi anh một đoạn ghi âm, đại ý nói cho anh biết mình phải bán thân cho công ty nhà mình một tháng, giọng điệu có hơi oán giận nhưng cũng có chút nhẹ nhõm, câu cuối cùng là 【Đến lúc đó là tôi đã có thể đi tìm anh rồi!】
Đỗ Vân Nghiên cũng không chắc một tháng sau Cố Văn Hi có thay đổi ý định hay không, nhưng anh vẫn giữ lại căn phòng cậu đã từng ở qua, không tiếp đón người nào vào ở.
Cho dù đến cuối cùng không thể chờ được cậu trở về thì xem như đây cũng là tâm ý hồi đáp.
Đỗ Vân Nghiên thêm một ít nước chanh vào trong nồi rồi tắt lửa, bắt đầu đánh chữ trong WeChat.
...!
Từ khi đi làm, Cố Văn Hi lại lười tự nấu ăn, ở một mình nên cũng không có động lực gì, ra quán ăn cơm hộp mãi cũng ngán nên dường như ngày nào cậu cũng đến nhà ba để cọ cơm.
Chiều thứ sáu cậu về nhà như thường lệ, lúc dừng xe cậu gửi tin nhắn cho Đỗ Vân Nghiên, sau khi lên phòng ở lầu hai thì nhận được tin trả lời, giọng điệu nghiêm túc hệt như đang làm báo cáo tổng kết công việc.
【Hai ngày nay rất ấm áp, đất trồng ở sân sau đã xới lên để trồng loại rau mới.
Buổi trưa có hai người khách rời đi, có điều lại có thêm một nhà ba người đến, ở đây đến cuối tuần.
Buổi chiều quét dọn phòng, chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối, tôi làm mứt dâu tây, rất ngọt, thích hợp ăn với bánh mì vào buổi sáng.】
Ngày đó đồng ý điều kiện của Cố Dục Thanh, Cố Văn Hi lập tức nhắn với Đỗ Vân Nghiên trên WeChat, Đỗ Vân Nghiên không có lạnh nhạt nữa, chỉ đơn giản nhắc nhở【Làm việc cho tốt.】
Cố Văn Hi ở công ty chủ yếu phụ trách công việc kinh doanh bên ngoài, cũng không phải đặc biệt nhẹ nhàng, lúc rảnh rỗi thì vẫn nhắn tin cho đối phương, cơ bản đều là tin ghi âm.
Đỗ Vân Nghiên thì chỉ nhắn lại bằng chữ chứ không ghi âm, hơn nữa mỗi lần trả lời thì vô cùng đơn giản.
Có một lần Cố Văn Hi kháng nghị: 【Sao lần nào anh nhắn thì cũng không tới mười chữ vậy hả?】
Đỗ Vân Nghiên hỏi cậu: 【Vậy muốn nói gì đây?】
【Cái gì cũng được, việc anh làm mỗi ngày cũng được luôn.】
Từ lần đó, phong cách nhắn tin của Đỗ Vân Nghiên đã biến thành "nhật ký công tác", số từ tuy có nhiều hơn nhưng tất cả đều là những việc ngắn gọn, không hề có tín hiệu ái muội, cũng không biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì nữa.
Cố Văn Hi nhoài người nằm trên giường, đang nói vài câu với điện thoại thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một làn gió nhỏ được dịp lẻn vào.
"Anh, sao anh về sớm vậy?" Cửa phòng nửa mở, Cố Văn Hành tưởng trong phòng không có ai nên trực tiếp đi vào.
"Buổi chiều có công việc bên ngoài nên tan làm sớm," Cố Văn Hi thấy là cậu ta nên xoay đầu về, "Còn em thì sao? Không có tiết à?"
"Đúng rồi, nếu không thì sao em về được chứ?" Cố Văn Hành thường về nhà vào cuối tuần, "Em muốn mượn từ điển tiếng Anh của anh á."
"Được," Cố Văn Hi đưa tay chỉ giá sách, "Có vài loại đó, em chọn cuốn nào cũng được."
Cố Văn Hành rút một quyển từ trên kệ ra, đưa mắt nhìn Cố Văn Hi một cái, cậu vừa buông điện thoại xuống ngẩn người nhìn vào không khí,