"Anh Vân Nghiên, cái này thành công rồi!"
Bước xuống bậc thang cuối cùng, một giọng nam vui vẻ truyền vào tai, là người thanh niên cậu nhìn thấy trong nhà trọ dân ngày đầu tiên đến, Cố Văn Hi vẫn còn nhớ chính xác người đó.
"Cố tiên sinh?" Tầm mắt Đỗ Vân Nghiên hướng về phía cầu thang, "Muốn nếm thử bánh ngọt mới làm không?"
Gương mặt anh thoải mái, thần sắc sáng láng, âm điệu lúc nói chuyện cũng cao hơn một ít.
Cố Văn Hi cảm nhận được tâm trạng của anh đang rất vui vẻ, ít nhất cũng khác với dáng vẻ lãnh đạm ngày hôm qua.
Nam sinh kia...!Hình như tên là "Vân Hàn" nhỉ? Cố Văn Hi nhìn thoáng qua, có lẽ nãy giờ bọn họ đang nói về việc làm bánh ngọt.
"Cố tiên sinh?"
"Được chứ." Cậu đi đến trước mặt hai người họ, "Làm phiền rồi."
Bánh ngọt có hình dạng tinh xảo, mỗi cái chỉ lớn cỡ chén trà, vừa nhìn đã biết cùng một khuôn làm ra, có lẽ thời gian nướng không lâu lắm, từng cái từng cái đều nóng hổi.
Đỗ Vân Nghiên pha hồng trà để dùng với bánh ngọt, nhưng anh và nam sinh tên "Vân Hàn" cũng không ngồi xuống ăn với nhau mà lại đi vào phía sau quầy bar trò chuyện.
"Sang năm còn loại trà này không?"
"Anh...!có lẽ là có dự định khác."
......!
Nhà ăn không lớn, cuộc trò chuyện đứt quãng của bọn họ bay đến, xoay quanh cuộc sống trong thôn, thu hoạch linh tinh này nọ.
Mặc dù Cố Văn Hi có chút hứng thú nhưng chung quy cũng không phải người nơi này, cho nên khó tránh khỏi việc nghe được một chút lại như lọt vào sương mù.
Vài phút sau cậu hoàn toàn không hiểu bối cảnh cuộc trò chuyện.
"Anh Vân nghiên, em về trước đây!"
Khi Vân Hàn đi, trên tay xách theo lựu và bánh ngọt.
Đỗ Vân Nghiên tiễn cậu ta ra bên ngoài rồi mới đi vào nhà, va vào chuông gió treo trên cửa.
"Hương vị bánh ngọt cũng không tệ phải không?" Xem ra tâm tình của anh rất tốt, thậm chí còn chủ động bắt chuyện với Cố Văn Hi.
"Ừm, hai người tự làm hả?"
"Đúng rồi," Hai má Đỗ Vân Nghiên chợt ửng hồng, "Vân Hàn hiểu rõ cách làm bánh ngọt kiểu Tây hơn tôi."
"Hai người mua khuôn bánh ở đâu vậy?" Kế bên thôn Bình Lương có thị trấn, nhưng Cố Văn Hi không nghĩ nếu lên trấn thì sẽ mua được loại khuôn độc đáo như thế này.
"Đương nhiên là mua trên mạng rồi."
"Trên mạng?" Cố Văn Hi không chút nghĩ ngợi, hỏi: "Anh lại lên mạng mua đồ sao?"
Có lẽ Đỗ Vân Nghiên đoán được suy nghĩ của cậu, không để ý lắm: "Có phương tiện thì sao lại không dùng?"
"Anh đi đâu vậy?" Cố Văn Hi thấy anh chưa vào cửa được hai phút lại muốn đi ra, vô thức hỏi.
"Đi rửa xe của tôi," Đỗ Vân Nghiên đưa tay đẩy cửa kính, "cậu cứ tùy ý là được rồi."
Dường như anh có chuyện vui, nguyên buổi sáng nay biểu tình hệt như tắm trong gió xuân, nếu đặt trên mặt người khác thì cũng không có gì bất thường, bất quá gương mặt lạnh lùng như tạc từ băng của Đỗ Vân Nghiên chỉ cần có một chút xíu biến hóa thì sẽ rất dễ phát hiện.
Muốn nói đến chỗ đặc biệt thì chắc là mới sáng sớm đã có người đến tìm đi.
Cố Văn Hi tay phải véo véo má nhìn ra ngoài cửa sổ, Đỗ Vân Nghiên đang ở trong sân rửa xe máy, hai con cún một vàng một đen lười biếng nằm sau lưng anh.
Ban đầu Cố Văn Hi cứ nghĩ Đỗ Vân Nghiên có xe ô tô, nếu không thì làm sao anh lại có thể đổi lốp xe giúp cậu chứ? Nhưng trong sân của anh chỉ có một chiếc SUV của cậu đang đỗ, chưa từng thấy chiếc xe nào khác, mà phương tiện giao thông của Đỗ Vân Nghiên dường như chỉ có chiếc xe máy hai chỗ này.
Mải mê suy nghĩ, cái mâm trước mặt đã trống không từ đời nào, chỉ còn lại một chút vụn bánh ngọt, cậu buông nĩa nhỏ đứng lên.
(Sản phẩm chỉ được trưng bày trên wo//rdpr//ess bachanhoxinh và wa//ttp//ad mint9323)
...!
Cố Văn Hi vẫn chọn buổi chiều để ra ngoài, cậu lại đi đến bờ sông ngày hôm qua.
Nhưng hôm nay cậu dọc theo ven bờ đi xa hơn, đến tận khi con đường nhỏ dần biến mất trong tầm mắt, mặt sông trống hơn, bên bờ cỏ dại mọc thành từng cụm, cây cối không biết tên dày đặc phân bố khắp nơi.
Dòng nước bình lặng hệt như ngày hôm qua, nhưng mực nước đã dâng cao hơn hòn đá nhiều, lúc đạp lên không quá dễ chịu, Cố Văn Hi không đến quá gần, chỉ hướng mắt nhìn về phía bờ bên kia.
Cậu điều chỉnh tiêu cự của máy ảnh, tìm kiếm góc độ thích hợp để chụp, vừa định ấn màn trập thì đầu vai bất ngờ bị cái gì cứng cứng đập lên.
"A ——" Cúi đầu nhìn thoáng qua, một quả gì đó lăn bên chân cậu rồi lăn vào trong bụi cỏ.
"Thật ngại quá, cậu có sao không?"
Cố Văn Hi theo tiếng nhìn qua, thấy trên cái cây đại thụ to nhất bên cạnh mình hình như có người, nhìn kỹ lại thì thấy Đỗ Vân Nghiên lộ nửa người ra từ trên cành cây.
"Sao lại là anh?"
"Hái trái cây!" Anh hơi đưa cái túi đang ôm trước ngực ra, "Lúc nãy không cẩn thận làm rớt một trái."
"Có cần tôi giúp gì không?" Cố Văn Hi không nghĩ mình sẽ giúp được cái gì, chỉ đơn giản là khách sáo mà hỏi một câu.
"Đã xong rồi, tôi xuống ngay đây."
"À, vậy anh cẩn thận chút nha!"
Có lẽ cái cây kia cao khoảng mười mét, tuy Đỗ Vân Nghiên không leo đến nơi cao nhất nhưng Cố Văn Hi vẫn âm thầm thay anh lau mồ hôi, không biết làm sao leo được lên trên đó nữa.
Đỗ Vân Nghiên vác túi bố lên vai, cẩn thận dẫm lên những cành cây thô từ trên cao nhích xuống từng bước một, vô cùng vất vả mới xuống gần mặt đất.
Nhưng cành cây anh đang nắm không được kiên cố lắm, vừa định nhảy xuống thì nó liền gãy, trọng tâm sai lệch khiến cơ thể anh nghiêng ngả.
"Cẩn thận!"
Cố Văn Hi đứng dưới tàng cây gấp gáp chạy lên đỡ anh, Đỗ Vân Nghiên trực tiếp ngã vào trong lòng cậu, cũng may Cố Văn Hi dùng sức đỡ nên hai người mới không lăn trên đất.
Cùng người đàn ông mới quen có hai ngày tiếp xúc thân mật, Cố Văn Hi có hơi xấu hổ không dám thở mạnh.
Sau khi Đỗ Vân Nghiên lấy lại thăng bằng, anh rời khỏi cái ôm của cậu, sắc mặt bình tĩnh: "Đất này rất mềm, thật ra nếu ngã trên mặt đất thì cũng không sao."
Dưới chân bọn họ là tầng tầng lớp lớp lá cây trải trên mặt đất, nếu đi dọc ra hướng bờ sông thì mới có nhiều đá.
"À." Nhưng trên đất không có sạch sẽ lắm mà.
Cố Văn Hi không hiểu nổi Đỗ Vân Nghiên, người này có khi văn nhã cẩn thận, có khi lại chẳng hề câu nệ tiểu tiết.
"Sao cậu lại đến đây?" Đỗ Vân Nghiên đi về phía bờ sông, hỏi.
"Tùy tiện đi dạo ấy mà." Cố Văn Hi cũng đi theo, "Đến nơi xa lạ thì không phải nên đi dạo sao?"
"Cậu không sợ bị lạc đường sao?"
"Tôi nhớ đường mà," Cố Văn Hi nhảy lên một tảng đá to, "cùng lắm thì còn có điện thoại dẫn đường."
Đỗ Vân Nghiên cầm lấy hai quả rửa trong nước sông, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Có khi tín hiệu ở vùng núi không tốt lắm."
"Không sao, tôi có thể nhớ kỹ mà." Cố Văn Hi ngồi xổm trên tảng đá nhìn anh rửa trái cây, dưới đáy sông còn có thể thấy được mấy viên đá nhỏ, "Rửa bằng nước này có sạch không?"
"Sạch," Đỗ Vân Nghiên lại đứng lên đưa cho cậu một quả đã rửa sạch, "nếu như không sạch thì ăn vào cũng không sao."
Cố Văn Hi cũng không phải là người có bệnh sạch sẽ, lập tức nhận lấy, trái này nhỏ hơn táo nhưng lại lớn hơn sơn tra một chút, màu đỏ mọng, lúc ở thành phố cậu chưa từng thấy qua, lúc cắn xuống thì hương vị rất chua: "Đây là quả gì vậy?"
"Quả lộ hồng."
"Sao trước đây tôi chưa từng nghe vậy?"
Đỗ Vân Nghiên chuẩn bị đi về: "Là do tôi đặt."
"Anh đặt?" Cố Văn Hi cảm thấy mới mẻ, cậu không đoán được ý nghĩa của cái tên này, "Tại sao lại đặt vậy?"
"Cũng không có gì phức tạp" Đỗ Vân Nghiên thả chậm bước chân, "Loại quả này vào khoảng tháng mười hàng năm theo lịch nông sẽ chín, mà tháng mười lịch nông dân gian thường gọi là lộ nguyệt, mà nó lại có màu đỏ."
"Chỉ như vậy thôi hả?"
"Còn có bài thơ của Tăng Củng, lộ hồng khói tía chẳng so nghiên, cây này lúc nở hoa cũng rất đẹp, coi như là một lời đối lại đi."
Cố Văn Hi không nghĩ đến mình lại ở trong núi vì quả dại mà đàm luận thơ cùng người, cậu nhìn chằm chằm quả trong tay rồi cắn một miếng, dù sao thì cũng không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt.
"Anh cũng rất có lòng," cậu đuổi kịp Đỗ Vân Nghiên, đi trước anh hai bước, "vậy sao đặt tên chó lại tùy tiện như vậy?"
Đỗ Vân Nghiên đột nhiên