Sau khi Đỗ Vân Nghiên đưa Cố Văn Hi đi, trên đường về gặp trưởng thôn.
Từ sau chuyện không vui lần trước, Đỗ Vân Nghiên còn chưa gặp lại ông.
Lần này gặp mặt, trưởng thôn cũng hơi cúi đầu, ho nhẹ hai tiếng, không quá muốn để ý đến anh.
Có điều Đỗ Vân Nghiên không thể làm như không thấy ông lão nhiệt tình này, anh bước xuống xe máy, tháo mũ bảo hiểm ra: "Trưởng thôn đi ra ngoài sao ạ?"
"Ừ," Trưởng thôn cúi đầu đáp, tiếp tục đi về phía trước, đi được hai bước thì quay người lại, "Việc đó con, cái người đó....."
"Chú nói Văn Hi ạ?"
"Ừ," Ông như giận dỗi, hỏi, "thằng bé đó còn trong nhà trọ không?"
"Dạ không," Đỗ Vân Nghiên nói thật, "em ấy về nhà rồi, con mới đưa em ấy đi."
Vẻ mặt đối phương thay đổi, giọng nói đột nhiên cao lên: "Nó không cần con nữa à?"
Đỗ Vân Nghiên giật mình khi nghe ông lớn tiếng, chợt nhận ra đối phương hiểu lầm, cười khẽ: "Tất nhiên là không phải ạ, trong nhà em ấy có chút việc cần em ấy lo liệu, cho nên phải đi một thời gian, nhưng tụi con không có chia tay, vẫn giữ liên lạc."
Ông cụ cũng không giãn mày ra, thở dài: "Thằng nhóc đó là người bên ngoài, có thể sẽ ở yên ở nơi này của chúng ta cả đời sao? Lỡ như ở bên kia cuộc sống tốt quá, không muốn về đây nữa thì con phải làm sao bây giờ?"
Lời của trưởng thôn không phải Đỗ Vân Nghiên chưa từng nghĩ đến.
Tính cách Cố Văn Hi thích cái mới mẻ, bên cạnh không thiếu sự hấp dẫn, nhưng theo Đỗ Vân Nghiên thấy, nếu cuộc sống yêu đương mà cần phải gạt bỏ thế giới của người nọ để duy trì thì quá không công bằng, Cố Văn Hi không nên chỉ sống vì anh.
"Trưởng thôn, chú đừng lo cho con," Anh không trực tiếp trả lời, "con sẽ đợi em ấy, cũng sẽ sống tốt." Chỉ cần bản thân không thẹn với lòng thì chẳng sợ cái gì cả.
Trưởng thôn cũng đã từng tuổi này, không hẳn đã hiểu được giá trị quan của người trẻ, nhưng xem ngữ khí thì chí ít ông không có cảm xúc mâu thuẫn mãnh liệt với chuyện tình cảm này.
"Hầy, con đừng chê chú dông dài," Ông ngượng ngùng nhìn chỗ khác, "Chú từng này tuổi rồi thì chẳng còn làm được cái gì nữa, càng không quản được ai, mấy năm sau này, thôn phát triển đều phải dựa vào mấy người trẻ tuổi tụi con, chú nhọc lòng thì có lợi ích gì? Mấy đứa chưa chắc đã cảm kích." Nói đến câu sau, giọng của ông có chút oán giận, hệt như đứa nhỏ đang giận dỗi.
Đỗ Vân Nghiên cười khẽ, trưởng thôn xấu hổ đến trừng mắt.
"Trưởng thôn," Đỗ Vân Nghiên thôi cười, "chú cũng chưa lớn tuổi, còn có nhiều đất để dụng võ mà."
"Con cũng học được cách nịnh nọt à!" Khóe môi ông lão khẽ nhếch lên, vừa cười vừa ngượng, "Được rồi, đừng lãng phí thời gian với chú nữa, con mặc kệ nhà trọ rồi?"
"Dạ, con về ngay đây." Đỗ Vân Nghiên leo lên xe máy, đợi đối phương đi xa thì mới đạp chân ga.
Bên cạnh vẫn là cánh đồng hoa cải dầu mấy tháng trước, chỉ là đã qua mấy tháng nên những cánh hoa vàng đã tàn hết, kết thành từng chuỗi bao lấy ngọn cải dầu thon dài, một mảng xanh đậm mênh mông trải dài trong tầm mắt.
Đỗ Vân Nghiên dựng xe dưới lều, nhân viên đang bận rộn ra vào.
"Ông chủ, anh về rồi à?" Trên tay Đỗ Hồng đang cầm khăn lau.
"Ừm."
"Anh Cố.....!Đi rồi sao ạ?"
"Ừm, em ấy phải đi một thời gian."
"Vậy anh ——"
Đỗ Vân Nghiên đi vào nhà chuẩn bị phụ họ làm việc, phát hiện Đỗ Hồng vẫn đứng ngẩn người ở cửa: "Sao vậy?"
"Dạ? Không có gì," Đỗ Hồng không nói, cũng đi theo anh vào trong, "chúng ta đi nấu cơm đi."
...!
Sau khi về nhà, ngày hôm sau Cố Văn Hi lập tức đi đến bệnh viện nơi Cố Dục Thanh đang nằm.
Ba cậu tìm bệnh viện có điều kiện tốt, chi phí cao ngất ngưởng, phòng bệnh cũng là phòng riêng đầy đủ phương tiện, còn cao cấp hơn cả chung cư.
Cố Dục Thanh không thích bị người khác quấy rầy, ngoài phòng bệnh tĩnh lặng, nghe em trai nói nếu đến thăm thì phải đặt hẹn trước, Cố Văn Hi cũng đã hỏi ý trước.
"Văn Hi đến rồi à?" Trâu Tuệ thấy Cố Văn Hi bước vào thì đứng dậy ra ngoài để cho hai cha con bọn họ nói chuyện riêng, "Dục Thanh với Văn Hành cứ nhắc con mãi."
Cố Văn Hi cười cười, Cố Dục Thanh có hơi xụ mặt liếc bà một cái, hệt như đang trách bà lắm miệng.
"Ba," Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Cố Văn Hi ngồi xuống, xem chừng sức khỏe của Cố Dục Thanh hồi phục không tệ, "ba thấy sao rồi?"
"Cũng được," Cố Dục Thanh vén chăn lên, ngồi ngay ngắn lại, "không phải trợ lý Chu đã nói cho con sao, bên ngoài đưa tin cũng không nghiêm trọng."
Cố Văn Hi cẩn thận quan sát vẻ mặt của ông, Cố Dục Thanh đột nhiên muốn trêu đùa, "Có phải cảm thấy thất vọng hay không hả?"
"Con thất vọng cái gì chứ?" Cố Văn Hi chả hiểu gì.
"Ba không nghiêm trọng thì không phải con đã trở về vô ích sao?"
"Sao ba lại nói như vậy chứ?" Cho dù biết ông nói giỡn nhưng Cố Văn Hi vẫn giả vờ không vui, "Con đã hạ quyết tâm về giúp ba rồi."
"Coi như con có lòng," Cố Dục Thanh lập tức tiếp lời, "nhưng con đã vi phạm quy ước một năm của chúng ta, con đừng nghĩ sẽ quay về nữa?"
"Ba!" Cố Văn Hi cuống lên, bất chấp suy nghĩ ông có nói giỡn hay không, "Ba nói thật hay giả?"
Cố Dục Thanh hơi ngẩn ra, cho cậu một ánh mắt vi diệu: "Văn Hi, cái này không giống tính của con nha, nói giỡn mà cũng không nhìn ra được à?"
"Tại ba đột nhiên nói vậy chứ bộ....."
"Cái vùng núi đó rốt cuộc có bảo bối gì mà khiến con mất hồn mất vía như vậy hả?"
"Đúng là có bảo bối," Cố Văn Hi hơi nhấp môi, "Ba, ba muốn biết không?"
Cố Văn Hi thử thăm dò, Cố Dục Thanh là người thông minh, dường như đã nhận ra được cái gì đó, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn lại cậu, có điều lời nghi hoặc còn chưa kịp ra khỏi miệng thì hai tiếng gõ cửa "Cốc cốc" từ bên ngoài truyền đến.
"Ai đó?"
"Dục Thanh, trợ lý Chu tới rồi." Trâu Tuệ trả lời.
"Vào đi."
"Ba gọi trợ lý Chu đến đây," ông nói với Cố Văn Hi, "chú ấy sẽ chỉ con vài chuyện trong công ty.
Văn Hi, ba tin năng lực của con, nhưng dù sao cũng đã mấy tháng không ở công ty, gần đây còn đang tiến hành hạng mục trên mặt chính sách.....!Tốt nhất con nên hiểu rõ ràng, có gì không hiểu thì cứ hỏi chú Chu của con."
Trái tim treo một nửa của Cố Văn Hi tạm rơi xuống, nhỏ giọng trả lời: "Con biết rồi."
Trở về thành phố S, Cố Văn Hi phát hiện ở đây oi bức hơn vùng núi nhiều.
Ở trong nhà thì không có cảm giác gì, nhưng từ giữa trưa trở đi mà bước ra khỏi phòng có điều hòa, đi ra ngoài trời thì sẽ cảm thấy đế giày như bị nướng chín, nhiệt độ truyền vào lòng bàn chân, một giây sau đó trên người sẽ đổ mồ hôi đến ướt cả lưng áo.
Cố Văn Hi mở điều hòa trên xe trước nhưng vẫn có hơi muộn, dưới ánh mặt trời, nhiệt độ trên xe không giảm nhanh như vậy.
Cậu ngồi trên ghế lái nghỉ ngơi một chút, đợi khí nóng này tản hết thì mới lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Sau khi trở về chung cư tắm rửa xong, cậu nhận được điện thoại từ Đỗ Vân Nghiên.
"Ừm, cũng được....!Em biết rồi....." Cố Văn Hi vừa nghe điện thoại vừa mở tủ lạnh ra, hồi trưa ăn hơi ít nên không cảm thấy no, "Trưa rồi mà anh không nghỉ ngơi sao?"
"Anh cũng không có thích ngủ giống em."
"Nghỉ ngơi thì nhất định phải ngủ à?" Cố Văn Hi lấy ra hai trái cà chua, "Với lại em cũng có ngủ đâu."
"Nếu không thì sao anh lại gọi cho em?" Đỗ Vân Nghiên nói, "Anh mới đi hái mấy trái cà chua, mấy cây chúng ta trồng ra quả nhiều lắm, phần lớn đỏ hết rồi, còn đẹp hơn so với bên ngoài bán."
Cố Văn Hi nhìn