Mấy ngày trước Cố Dục Thanh đã xuất viện, gần đây đang ở nhà tĩnh dưỡng.
Trước khi đến thành phố S, Đỗ Vân Nghiên đã có ý định sẽ đến thăm đối phương.
Anh nghĩ nếu Cố Văn Hi còn chưa quyết định come out thì sẽ lấy thân phận là bạn bè để đến, nếu đã biết thì càng phải nghiêm túc thăm hỏi.
Theo lẽ thường mà nói thì anh không sợ gặp mặt phụ huynh.
Sống ở sơn thôn nhiều năm, anh tiếp xúc với người lớn tuổi còn nhiều hơn so với bạn cùng lứa.
Có lẽ do tính cách trưởng thành từ sớm nên anh hiếm khi có khoảng cách khi giao lưu với những người lớn tuổi hơn mình.
Trước khi gặp Cố Dục Thanh, anh chỉ nghiêm túc sửa sang lại quần áo và vẻ ngoài hơn ngày thường, cảm xúc chẳng thay đổi gì lớn.
"Có căng thẳng không?" Sau khi ô tô chạy vào biệt thự, Cố Văn Hi hỏi.
"Không có." Đỗ Vân Nghiên nhìn ra cửa sổ, nhà lớn của Cố gia ở trong một tiểu khu có cây cối xum xuê, khoảng cách đi vào biệt thự có chút xa, cảm giác như đi vào một khu rừng.
Buổi sáng Cố Văn Hi đã nói trước nên người trong nhà khi nhìn thấy Đỗ Vân Nghiên thì cũng không quá ngạc nhiên, Trâu Tuệ gọi hai người đến phòng trà nghỉ ngơi, còn mình thì đi kêu Cố Dục Thanh xuống lầu.
Đỗ Vân Nghiên đã thấy qua Cố Dục Thanh trên truyền hình mặt báo, người thật thì cảm giác thân thiết hơn nhiều, không có nghiêm túc như khi đối diện với người ngoài, khoảng 50 tuổi nhưng được chăm sóc rất tốt, cho dù mới bị bệnh nặng nhưng vẻ mặt cũng không quá kém.
"Chào chú Cố." Khi đứng dậy Đỗ Vân Nghiên vẫn cảm giác được một chút bối rối, mí mắt giật hai cái.
"Ngồi đi." Cố Dục Thanh rất giỏi nhìn mặt đoán ý, "Con đừng căng thẳng, chú cũng hiểu mà." Ông đưa mắt ra hiệu với con trai mình, mặc dù Cố Văn Hi không vui nhưng vẫn lấy cớ pha trà nên đi ra ngoài trước.
Cố Dục Thanh đã nghe Cố Văn Hi nói về chuyện trong nhà của Đỗ Vân Nghiên, cũng cảm thấy thương xót đứa nhỏ này nhưng ông sẽ không chạm vào vết thương ấy nữa, chỉ ôn hòa nói: "Mắt nhìn của Văn Hi không tệ."
"Xin lỗi chú," Đỗ Vân Nghiên lại ngượng ngùng, "con hẳn phải nên đến thăm chú sớm một chút."
"Ha ha," Cố Dục Thanh vỗ xuống chân, "nhà chúng ta không coi trọng cấp bậc như vậy, thanh niên tụi con tự mình sống tốt là quan trọng nhất rồi.
Tính tình của Văn Hi thì con biết mà phải không? Nó không dễ để quản thúc đâu."
Ba Cố bao dung rộng lượng, thế nhưng Đỗ Vân Nghiên sẽ không coi đó là điều đương nhiên.
"Em ấy là người trọng tình nghĩa," Anh trịnh trọng nói, "em ấy rất nhớ chú."
"Ừm, chú biết," Vẻ mặt Cố Dục Thanh hơi ngại ngùng, "Nói như vậy thì có hơi giả dối, nhưng chú cũng không phải là một người ba tốt.
Mẹ của nó mất sớm, từ lúc đó thì nó bắt đầu phản nghịch, nhưng tâm lại không xấu."
"Lời này chú đã nói với nó, cũng có thể nói với con, điều chú mong nhất không phải là sự nghiệp của nó có bao nhiêu thành công hay là nó có thể đỡ đần cho chú, thứ chú mong chính là nó có chuyện mình muốn làm, muốn sinh sống, đừng trải qua những ngày tháng mơ màng lộn xộn nữa.
Lần trước nó tạm biệt chú....!Chú cảm thấy kỳ lạ, hiếm khi nó chấp nhất với chuyện gì đó, bị chú dùng điều kiện để trao đổi cũng không tức giận," Ông vừa cười vừa lắc đầu, "Có lẽ nó còn cảm thấy mình giấu rất khá đi?"
Đỗ Vân Nghiên có hơi ngạc nhiên: "Chú đã sớm đoán được tụi con ——"
"Cũng không hẳn," Cố Dục Thanh xua tay, "chú đoán được là nó đang quen ai đó, nhưng chú không nghĩ tới —— là con." Ông nhìn qua, "Thật ra nó tìm kiểu người gì thì chú cũng không thể quản, đối với việc tụi con không có vướng bận khi không có đời sau, tụi con đều không quan tâm thì mắc gì chú phải nhọc lòng chứ? Chú chỉ đang đợi nó chính miệng nói với chú thôi."
Đỗ Vân Nghiên có thể hiểu được tâm tình của ông, một người ba giản dị.
Bản thân anh cũng chưa từng được yêu thương như vậy nên càng quý trọng, vậy nên lại đứng lên, hơi khom người: "Cảm ơn chú."
"Hai người đang nói gì vậy?" Cố Văn Hi bưng trà đến.
Cố Dục Thanh gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói từng chữ: "Dù sao cũng là lời hay."
"Con không tin." Cố Văn Hi cũng nhanh chóng phản bác.
Cửa sổ phòng trà hướng về hướng đông, cho dù có rèm trắng che lại nhưng vẫn không ngăn được ánh nắng chói chang của tháng tám, trên rèm thêu rỗng hoa văn, ánh nắng lọt vào tạo thành các mảnh vụn vàng rực rải rác trên mặt đất.
Đỗ Vân Nghiên ngồi ở bên cạnh nghe tiếng cười của hai ba con, chống tay lên, ánh vàng lộn xộn nhảy nhót lên tay anh, chẳng gạt ra được.
Buổi trưa hai người ở lại Cố gia ăn cơm, tay nghề của dì Mai vô cùng tốt, không cần bọn họ phụ giúp, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà đã làm ra được một bàn cơm phong phú.
Cố Dục Thanh chấp nhận mối quan hệ của bọn họ, Trâu Tuệ và Cố Văn Hành càng không có ý kiến, chăm sóc Đỗ Vân Nghiên như người nhà, bữa cơm này vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Sau khi ra khỏi Cố gia, hai người lái xe trở về chung cư, đi vào siêu thị dưới chung cư mua nửa quả dưa hấu.
Cố Văn Hi lười phun hạt khi ăn dưa nên trước giờ đều mua loại dưa không hạt, vừa lúc thấy trong quầy có nửa quả dưa cắt sẵn, thịt quả đỏ tươi mọng nước nhìn có vẻ thanh mát, không chút do dự mua về.
Cố Văn Hi mới vừa cắt dưa thành