Khoảnh khắc Cố Văn Hi đổ nước vào nồi thì một bóng người nhanh như chớp chạy đến, nhanh tay đóng van gas lại rồi đậy chặt nắp nồi.
Cậu quay đầu lại thì lập tức đối diện với gương mặt bừng bừng lửa giận của Đỗ Vân Nghiên, cậu nhận ra mình vừa mới làm một chuyện ngu ngốc cỡ nào.
"Cậu có biết không thể đổ nước vào dầu đang nóng không hả?" Giọng điệu của Đỗ Vân Nghiên còn lạnh hơn ngày thường, hình như còn tức giận hơn ngày hôm qua khi thấy sàn đầy nước, "Nếu tôi đến chậm một bước thì cậu đã làm nổ nhà bếp luôn rồi!"
Cố Văn Hi tự biết mình sai, nhỏ giọng nói: "Tôi căng thẳng quá...!nên quên mất."
"Quên tắt lửa mà lại nhớ đổ nước? Cũng chỉ có cậu mới như vậy!" Đỗ Vân Nghiên gằn từng từ, "Uổng công tôi xem trọng cậu!"
Cố Văn Hi đột nhiên sầm mặt, tay phải quăng xẻng cơm lên mặt bàn, cái xẻng "leng keng" vài tiếng rồi rớt xuống đất, cậu cũng không quan tâm.
"Anh cũng vậy thôi, nếu không phải anh để chén nước ở kế bên thì đầu óc của tôi cũng không chập mạch như vậy." Vốn dĩ cậu còn chột dạ nhưng bây giờ đã biến mất tăm, bộc phát tính tình, "Anh nghĩ tôi nguyện ý làm cái này à? Ngoại trừ anh thì còn có ai sai sử tôi như vậy chứ?"
"Nếu chướng mắt tôi thì cứ việc nói thẳng, giả vờ làm người lương thiện gì chứ, còn thu lưu tôi làm gì, cố ý muốn chê cười tôi phải không?" Cố Văn Hi rất không thích kiểu ỷ thế hiếp người, cũng chưa bao giờ nói những lời khó nghe như vậy với người khác, vừa dứt lời thì cậu xoay người, bình tĩnh một chút rồi bước nhanh ra khỏi phòng bếp, đi thẳng lên lầu hai.
Sớm biết như vậy thì ngày hôm qua cậu nên dọn đồ đi luôn cho rồi.
Cố Văn Hi bực bội thu dọn hành lý, chắc chắn bây giờ Đỗ Vân Nghiên không muốn giữ cậu lại nữa, cậu cũng không muốn mặt nóng mà dán mông lạnh.
Mới dọn được một nửa thì Cố Văn Hi chợt nhận ra bây giờ mình còn chẳng có tiền đi về, chán nản ngồi dựa bên mép giường.
Cậu lấy điện thoại ra nhìn thử mấy cái tin nhắn, trong diễn đàn mọi người đang náo nhiệt trò chuyện, lại còn nói về đề tài ăn cơm trưa.
Cố Văn Hi nhớ lại chuyện khi nãy, trong lòng lại trở nên ngoan cố.
Không phải cậu khuyết thiếu thường thức sinh hoạt, chỉ là nhất thời không phản ứng kịp mà thôi, nào có khoa trương như Đỗ Vân Nghiên nói chứ.
Cậu tiện tay nhắn một tin lên Wechat:【Hỏi một chút, lúc xào rau mà chảo dầu đột nhiên cháy thì mọi người sẽ làm gì?】
Mấy ngày nay cậu cực ít online, đột nhiên ló ra khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.
【Anh Cố, lâu rồi không thấy nha!】
【Sao đột nhiên anh Cố lại nhiễm khói lửa rồi?】
Cố Văn Hi nhắn lại:【Bớt nói nhảm đi, tao chỉ tùy tiện hỏi thôi.】
【Nếu chảo dầu cháy thì dĩ nhiên phải đậy nắp lại rồi!】
【Hoặc là tắt lửa cũng được.】
Cố Văn Hi nhấp môi:【Có ai sẽ đổ nước vào không?】
Người anh em vừa mới trả lời khi nãy:【Ha ha ha ha ha tên ngốc nào lại đổ nước vô vậy?】
Cố Văn Hi:【......】
【Anh Cố......!Không phải anh đâu hả?】
Cố Văn Hi:【Nếu đổ thì sẽ như thế nào?】
【Nghiêm trọng thì sẽ nổ mạnh, anh Cố......!Anh còn lành lặn không?】
【Nếu tao bị nổ bay thì bây giờ ma đang nói chuyện với tụi bây à?】
【Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.】
Cố Văn Hi còn chưa kịp trả lời lại thì điện thoại vang lên, là Tằng Bạc Niên điện.
"Văn Hi, mày có sao không?" Bên kia đi thẳng vào vấn đề.
"Không có," Cố Văn Hi đoán có lẽ cậu ta đã thấy tin nhắn vừa nãy của mình, "tao nói không sao mà, nếu nổ thật thì còn nói chuyện được với mọi người sao?"
"Không phải tao nói cái này," Tằng Bạc Niên muốn nói lại thôi, "mày.....!sao mày lại đi làm cơm vậy?"
"Cũng không phải......!tao đi phụ người ta."
"Mày có chuyện gì sao?" Tằng Bạc Niên hỏi tiếp, "Gặp khó khăn à?"
Cậu đúng là gặp phải nan đề nhưng tạm thời cậu không muốn kể lại cho Tằng Bạc Niên nghe, thứ nhất là sợ đối phương bận tâm cho mình, thứ hai là bản thân cậu còn chưa có kế hoạch cho bước tiếp theo.
"Có chuyện gì chứ," Cậu tỏ vẻ chẳng có gì, "tao nấu ăn thì mày căng thẳng cái gì? Tao không thể trải nghiệm cuộc sống à?"
"Không phải Văn Hi —— mày nấu cơm trải nghiệm cuộc sống....!Cái này không phải còn hiếm hơn heo nái leo cây à?"
"Mày ——" Chẳng trách Đỗ Vân Nghiên nói chuyện khó nghe, ngay cả anh em nhà mình cũng nghĩ như vậy, "Trước đây tao chưa từng làm cơm cho mày với Tưởng Thần à?"
"Được rồi," Tằng Bạc Niên gượng gạo nói, "ăn có một lần cơm chiên trứng mà mày đã khoe khoang tận mấy năm, lúc đó chắc cũng mới năm ba đại học đi....!Tao nghi ngờ có phải bây giờ mày bị người ta bắt cóc đem bán rồi không nữa."
"Mày trù ẻo tao à?" Cố Văn Hi tức cười.
"Không phải, nếu mày bị cưỡng bức thì ho khan một tiếng đi." Tằng Bạc Niên nghiêm túc đề nghị.
"Được được," Cố Văn Hi bực bội đùa nghịch dây đeo ba lô trên tay, "mày đừng châm chọc tao nữa."
"À," Vừa định cúp máy thì Tằng Bạc Niên lại hỏi, "mày với Tưởng Thần sao rồi?"
"Sao là sao?"
"Tao thấy cậu ấy hình như rất hối hận," Tằng Bạc Niên cẩn thận mở lời, "Hay là mày nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy đi? Dù sao cũng quen biết nhiều năm như vậy...."
Cố Văn Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ đám gà mái đang đại chiến với nhau, ồn ào kêu to khiến người ta phát bực.
"Tao biết rồi."
Nói chuyện với Tằng Bạc Niên, cảm xúc của Cố Văn Hi đã dịu đi phân nửa, bắt đầu hoài nghi hồi trưa mình phát hỏa có phải có hơi đáng hay không.
Đã tự nói mình sẽ ở lại làm công, Đỗ Vân Nghiên lại là ông chủ của mình, huống chi xưa này cậu ghét nhất là đám nhị thế tổ(1) tự cho mình hơn người, nhớ lại dáng vẻ tức giận đỏ mặt của đối phương trước khi mình lên lầu, cậu có cảm giác như mình bắt nạt con trai nhà lành, vô cùng cảm thấy tội