Note: Kể về quá khứ xưng Tuyết Trì = cậu, xưng Tuyết Trì x daddy Giang = con x người, con x ta.
Warning: Chương này có tả chi tiết cảnh làm tình nam nữ thô bạo.
(Tuyết Trì x bạn gái cũ, maybe, 13 năm trước)
11.
Vỡ lòng.
Mười ba năm trước.
"Tuyết Trì, chờ chút!"
Lâm Tuyết Trì dừng lại.
Connie đứng trước mặt cậu, hôm nay cô tô son trông rất quyến rũ: "Tan học đến xem đội cổ vũ tập luyện nhé."
Lâm Tuyết Trì lắc đầu, chỉ vào bài kiểm tra trong tay: "Anh phải đi tìm lão Mạch, ông ấy cho anh điểm C."
Connie bĩu môi: "Nhưng em đã nói với các cô ấy anh sẽ đến, hôm nay là ngày đầu em tập, không phải anh nên đến cổ vũ cho em hở."
"Nhưng anh chưa từng hứa với em..." Lâm Tuyết Trì thở dài, "Được rồi, mấy giờ? Anh sẽ cố gắng đến."
"Năm giờ kết thúc, chỉ cần đến trước năm giờ là được."
Lâm Tuyết Trì gật đầu: "Anh sẽ cố gắng? Lần sau đừng hứa hẹn với người khác những chuyện anh chưa đồng ý."
Connie cười tinh ranh, cô đẩy cậu đến một góc tủ khuất, lén hôn trộm môi cậu: "Baby, vậy chuyện lần trước hẹn anh đi chơi, anh thấy sao?"
Lâm Tuyết Trì đờ người: "Em chắc chứ?"
"Chúng ta hẹn hò với nhau hai tháng rồi, sao lại không đi chơi với nhau được?" Connie ôm eo cậu, nũng nịu: "Anh không muốn sáng sớm tỉnh dậy thấy em đầu tiên hở?"
Lâm Tuyết Trì do dự: "Anh...!anh sợ em thấy anh nhạt..."
"Không sao, đó là điểm đáng yêu nhất của anh." Cô gái thân mật nắm lấy tay cậu: "Cha dượng của anh sẽ không hạn chế thời gian về nhà của anh chứ nhỉ?"
"Tạm thời ông ấy không hạn chế anh."
"Vậy là được rồi, thời gian do anh quyết định, nhớ phải nhắn tin cho em biết nhé.
Em chờ anh!" Cô nở nụ cười hài lòng nhảy nhót đi xuống lầu, còn không quên quay lại tặng cậu một cái hôn gió nhiệt tình.
Lâm Tuyết Trì cau mày.
Cậu cảm thấy mình không thích vai trò bạn trai này lắm.
Hẳn là nên nói thế này, cậu vẫn chưa quen với cuộc sống sân trường, tạm thời không có vai trò nào trong xã hội có thể thuộc về cậu.
Thời gian tập của đội cổ vũ bị kéo dài, lúc Lâm Tuyết Trì về nhà cũng đã hơi muộn.
Đèn trong phòng làm việc sáng rỡ chứng tỏ nam chủ nhân đang làm việc bên trong.
Lâm Tuyết Trì cầm bài thi điểm C đứng bồi hồi trước cửa.
Cậu có chút áy náy, Dụ Giang vẫn luôn rất chú ý đến môn văn của cậu cũng như chưa bao giờ la cậu vì thành tích.
Nhưng sự tiến bộ của cậu rất chậm, những bài điểm C vẫn hay xuất hiện, cậu thật sự không nên dùng thành tích thế này để hồi báo Dụ Giang.
"Xin lỗi, con không phiền người làm việc chứ?" Lâm Tuyết Trì nhẹ nhàng vặn mở cửa, thử thăm dò.
Giáo sư ngẩng mặt khỏi máy tính, "Về rồi à? Vào đi, ta còn vừa nghĩ sao hôm nay con về muộn thế."
Lâm Tuyết Trì lúng túng đi vào: "Ừm...!Con đi xem đội cổ động tập..."
Dụ Giang chỉ ghế sô pha: "Ngồi đi, đẹp không?"
Lâm Tuyết Trì không chắc gã đang trêu mình hay đang nghiêm túc, cậu nhớ đến lời mời lúc chiều của Connie lại cảm thấy khó chịu: "Vẫn được nhỉ, đội cổ động đều thế..."
Dụ Giang mỉm cười: "Thiếu nữ mười bảy mười tám rất đáng yêu, Tuyết Trì, đừng kén chọn quá."
Lâm Tuyết Trì đưa bài kiểm tra lên: "Xin lỗi, ừm, con đi tìm lão Mạch nhưng ông ấy nhất quyết không chịu sửa điểm."
Dụ Giang cầm lấy xem rồi tiện tay để sang một bên, dáng vẻ không để ý lắm: "Không sao, ta đã nói rồi, làm văn cần rèn luyện lâu dài và tích lũy mới có thể thấy được hiệu quả, đừng vội, chúng ta cứ từ từ."
Lâm Tuyết Trì gượng cười: "Lần sau con sẽ cố gắng hơn, xin lỗi."
"Con không cần phải xin lỗi ta." Dụ Giang đứng dậy rót cho anh chút rượu, gã cảm nhận được tâm trạng lo lắng của con riêng: "Thói quen này không tốt, Tuyết Trì, đừng tùy tiện nói lời xin lỗi với người khác.
Hãy trân trọng ba chữ này như vàng."
Lâm Tuyết Trì nhận ly, "Tại sao?"
"Xin lỗi người khác là một canh bạc với lòng tự trọng." Dụ Giang ngồi xuống cạnh cậu: "Một lời xin lỗi chân thành phải bỏ ra tôn nghiêm rất lớn, dù là với con hay với người được xin lỗi cũng vậy, phải quý trọng phẩm giá của mình cũng như chừa đủ chỗ tôn nghiêm cho người khác."
Lâm Tuyết Trì nửa hiểu nửa không gật đầu: "Ừm, vâng."
Dụ Giang nhìn cậu, mỉm cười: "Ta cảm thấy dường như con đã thích ứng với cuộc sống nơi này?"
Lâm Tuyết Trì nhấp một hớp rượu: "Là vì con đi xem đội cổ động tập ạ?"
"Điều đó cho thấy con đã bắt đầu có một số tương tác xã hội của riêng mình, đây là điều tốt, đây mới là dáng vẻ con nên có ở độ tuổi này."
Cồn làm thần kinh của Lâm Tuyết Trì thư giãn, cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: "Thế ạ? Con cho là người không muốn con giống như họ."
Dụ Giang nhíu mày: "Sao con lại nghĩ thế?"
"Người cũng không giống một người cha bình thường," Lâm Tuyết Trì trêu gã, "Nào có người cha bình thường nào lại cho con mình uống rượu?"
Dụ Giang buồn cười: "Uống một chút dưới sự trông chừng của ta cũng không sao."
Lâm Tuyết Trì không quan tâm lắm, hiện giờ các nam sinh trong trường đã nghĩ trăm cách ăn cắp ID của cha mẹ để mua rượu và thuốc lá, thậm chí họ còn lẻn vào quán bar, hít cần sa, nếu có ai nói mình còn chưa uống rượu chắc chắn sẽ bị cười cho thối mũi.
"Cuối tuần này...!con đi chơi được không?" Lâm Tuyết Trì nhìn cha nuôi mình: "Connie mời con dự tiệc."
Dụ Giang hỏi: "Ta nên hiểu Connie này là bạn gái của con hay là một người bạn bình thường?"
"Cô ấy nói cô ấy thích con, con cảm thấy cô ấy không đáng ghét.
Sau đó bọn con có đi ăn một lần, cô ấy...!hôn con."
Dụ Giang bật cười: "Cho nên đây là bạn gái.
Con có bạn gái rồi, con nói với Tuyết Mi chưa?"
Lâm Tuyết Trì lắc đầu: "Chưa, con bé còn nhỏ, chỉ cần chăm chỉ học tập là được."
"Vậy đây là bí mật giữa hai chúng ta." Dụ Giang rất vui vẻ: "Cảm ơn con đã tin tưởng ta."
Lâm Tuyết Trì thận trọng bổ sung một câu: "Người sẽ không vui ạ?"
"Không vui? Vì sao?"
"Con cho rằng người sẽ nghĩ con không nên có bạn gái ở tuổi này."
"Trông ta bảo thủ cứng nhắc thế à?" Dụ Giang vỗ vai cậu: "Ở tuổi con, ta đã từng quan hệ tình dục rồi, cũng không có gì to tát.
Nhưng ta thấy con có chút không chắc chắn về mối quan hệ này?"
Lâm Tuyết Trì hơi bực bội: "Con không biết, cô ấy rủ con ra ngoài qua đêm với cô ấy, người hiểu không? Con nghĩ cô ấy đang ám chỉ tình dục."
Dụ Giang hiểu ý, cười khẽ: "Nhưng ta không thấy con hưng phấn.
Con mới mười tám tuổi, Tuyết Trì, ám chỉ tình dục hẳn nên làm con hưng phấn."
Lâm Tuyết Trì cúi đầu nhìn chất rượu lắc lư: "Con có chút kích động...!nhưng cũng hơi sợ hãi."
Gió chiều mát lạnh.
Dụ Giang đứng dậy đóng cửa sổ lại: "Con gái ở độ tuổi con thường trưởng thành sớm ở giai đoạn này, cả về thể chất lẫn tâm lý.
Hầu hết tình yêu và sự khao khát của họ đối với nam giới đồng lứa đều xuất phát từ bản năng làm mẹ."
Cách nói của gã làm cậu nhíu mày: "Ý của người là cô ấy xem con như trẻ con?"
"Con vốn là trẻ con." Dụ Giang mỉm cười thuận tay kéo rèm.
Ánh sáng trong phòng càng trở nên mờ ảo.
Lâm Tuyết Trì đặt ly rượu xuống, anh cảm thấy hơi choáng đầu: "Con không biết liệu mình đã sẵn sàng cho việc này chưa.
Con sợ...!con sợ mình làm tổn thương cô ấy...!Tại sao cô ấy lại có dục vọng mãnh liệt như thế?"
"Con có dục vọng nhưng lại không cho phép cô bé có dục vọng à?" Dụ Giang trêu chọc: "Chỉ cần là người bình thường thì sẽ có dục vọng thể xác."
"Người biết con không có ý đó." Lâm Tuyết Trì lúng túng: "Con thật sự không chắc chắn, con không biết đây có phải là điều con muốn hay không.
Nếu con lên giường với cô ấy rồi lại phát hiện con không thích hoặc con làm không tốt hoặc..."
"Tuyết Trì, con suy nghĩ nhiều quá." Dụ Giang nói: "Con còn trẻ thì không nên