Sa Bẫy

Ra oai


trước sau

Dụ Giang nhận được điện thoại của Lâm Tuyết Trì trước khi tan làm –

"Căn phòng tối trong phòng làm việc của ông không có thứ gì chứ? Tôi có thể mượn dùng không?"

Có vẻ Dụ Giang hơi do dự một lúc: "Được. Lâu rồi bên trong không quét tước sợ có hơi bẩn, em không ngại là được."

Gã khá tò mò Lâm Tuyết Trì dùng căn phòng tối kia để làm gì. Khi gã tan tầm về nhà đã gần chín giờ, trong lòng làm việc vang tiếng động nhưng Lâm Tuyết Trì lại rất thoải mái mở rộng giá sách không đóng, như thể chẳng sợ người ta không biết bên trong có người. Dụ Giang buồn cười đi vào, vừa đi được vài bước đã bị con trai gã chặn lại —

"Ông không thể đi vào." Lâm Tuyết Trì nói rất tự tin.

Dụ Giang chỉ xem như anh nổi tính trẻ con: "Em mượn phòng của ta chơi còn không cho ta vào?"

Lâm Tuyết Trì hôn lên môi gã: "Tôi còn chưa chuẩn bị xong, ông đi ăn chút gì trước đi, xong rồi lại vào."

"Ừm hửm, thần bí thế à?" Người cha hôn đáp lại.

Lâm Tuyết Trì cười: "Chuẩn bị quà cho ông. Đi nhanh đi, sắp xong rồi."

Dụ Giang thấy tâm trạng anh vui vẻ cũng không đành lòng quấy rầy. Người làm cha hiểu ý dạo bếp một vòng rồi ngồi đọc tạp chí. Lúc đến gần mười giờ Lâm Tuyết Trì mới đi xuống, rửa tay, uống cà phê trong ly của gã: "Tôi nhớ hình như tôi chưa tặng quà cho ông bao giờ."

"Chỉ vậy thôi à? Không có lý do đặc biệt nào khác hết?" Giáo sư ôm eo bác sĩ ngoại khoa để anh ngồi lên đùi mình.

Lâm Tuyết Trì nhìn chằm chằm những chiếc cúc áo trên ngực: "Xem như là... quà cảm ơn từ tuần trăng mật."

Dụ Giang lau vệt cà phê trên môi anh: "Xem ra khoảng thời gian này ta biểu hiện khá tốt."

Họ hôn nhau. Lâm Tuyết Trì hơi đỏ mặt như thể ngại ngùng: "Tôi cảm thấy ông sẽ thích."

Dụ Giang nắm tay anh cùng đi cùng về phòng làm việc, đi qua con đường vừa sâu vừa hẹp tối tăm không thấy được năm ngón.

Lâm Tuyết Trì sờ vào tường bật đèn, căn phòng ngột ngột sáng rực lên.

Dụ Giang nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên tường, đồng tử gã co lại, ý lạnh lướt qua.

Một gã đàn ông quỳ trên mặt đất, tứ chí bị cột chặt vào tường, đầu rũ xuống như đã ngất. Gã mặc một chiếc áo choàng linh mục màu xanh đậm với thánh giá được thêu bằng chỉ vàng ngay ngắn trên ngực. Mũ đội rơi trên đất lộ ra cái đầu nhẵn nhụi, mắt bị một băng đen che lại, trong miệng còn nhét một quả cầu tròn. Quả cầu kim loại dính đầy nước bọt ánh lên ánh sáng chói lóa.

Lâm Tuyết Trì hất cằm: "Ngồi đi, quen biết chứ nhỉ? Cần tâm sự không?"

Dụ Giang lùi về sau ngồi xuống ghế da trong góc, cười nói: "Em bắt à?"

Lâm Tuyết Trì nhàn nhạt: "Tôi không bắt gã, có lẽ dự định tiếp theo của gã là giết tôi."

"Briden không phải người xấu, Tuyết Trì." Dụ Giang thoải mái chỉnh tư thế.

Lâm Tuyết Trì gật đầu: "Ông muốn nói gã là linh mục, linh mục sao lại là người xấu chứ gì? Tôi còn là bác sĩ đây, tôi cũng từng giết người."

"Briden là bạn của ta, ta hiểu rõ ông ấy, ông ấy không phải người lạm sát."

Lâm Tuyết Trì không giận còn cười: "Ông hiểu gã? Được, ngoại trừ gã không lạm sát thì còn ưu điểm gì? Học rộng đa tài? Khéo hiểu lòng người? Trung thành tận tâm? Hay rất biết chơi trên giường?"

Dụ Giang kéo đứa trẻ đang tức giận của mình lại gần: "Mỗi chúng ta đều sẽ có bí mật, Tuyết Trì, ta tôn trọng không gian riêng tư của em, ví dụ như chuyện em chạy đến San Francisco hẹn hò với các cô gái ta cũng không nói đúng không? Ta cảm thấy ta cũng có bạn bè của mình."

"Nhưng gã không chỉ muốn làm bạn với người, daddy." Lâm Tuyết Trì nhìn gã chăm chú bằng ánh mắt thâm tình.

Lúc này, gã linh mục bị trói đã tỉnh lại, ông ta nhúc nhích kéo sợi dây buộc chặt ở khớp nối, khóa kim loại phát ra tiếng lanh lảnh. Lâm Tuyết Trì quay qua, đến gần kiểm tra khóa sắt trên các khớp nối, sau khi xác định không có gì lỏng anh mới ngồi xuống lau nước bọt trên miệng ông ta, nói hờ hững: "Chào, ngài Gore, tôi tự giới thiệu tôi là Lâm Tuyết Trì, ông biết tôi. Rất vui khi được gặp lại ông."

Briden nghẹn thành tiếng, vùng vẫy tay chân, động tác của ông cực kỳ mất cân đối, đầu gật gù trông không giống phản ứng của người bình thường. Lâm Tuyết Trì thấy màn biểu diễn này rất hài hước: "Đừng vội, tôi chỉ cho ông ít thuốc ảo giác hỗn hợp psilocybin và dimethyltryptamine, nghe nói đây là mấy loại thuốc rất nổi tiếng trong lĩnh vực tôn giáo, tôi chưa thử, dù sao tôi cũng không phải chuyên ngành dược. Nhưng vì ông từng là chuyên gia trong lĩnh vực này nên tôi cho rằng ông rất quen thuộc với chúng. Ông đừng lo, liều lượng không nhiều lắm, tôi vẫn cần ông giữa lại một phần ý thức."

Giọng của anh truyền vào tai ông ta bị chất gây ảo giác xử lý trở thành một giọng nói ma mị bay bổng làm người ta rùng mình. Gã đàn ông đổi sắc nôn khan như thể muốn nôn thứ thuốc trong cơ thể mình ra.

Lâm Tuyết Trì không ngăn cản: "Đừng thế chứ, chút psilocybin này tôi vất vả lắm mới chiết xuất ra được, nghe nói thứ này không thích hợp để nôn đâu." Anh lấy quả bóng ướt ra khỏi miệng ông ta, tháo bịt mắt xuống.

Briden mở miệng muốn mắng anh nhưng ánh mắt lại đột ngột va phải Dụ Giang đang nhìn cách đó không xa, tiếng chửi thề vừa lên tới miệng phải ngừng lại, sắc mặt ông ta tái mét trông còn thảm hại hơn ngọn đèn sợi đốt sáng ngời kia.

"Cậu muốn làm gì?" Ông ta nhìn Lâm Tuyết Trì căm hận: "Cậu thế này là đang giam giữ phi pháp, tôi có thể kiện cậu!"

Lâm Tuyết Trì khoanh tay: "Tôi chỉ muốn tâm sự với ông thôi, vì tôi lo ông muốn giết tôi, không trói ông lại tôi không có cảm giác an toàn, ông chịu khó chút đi."

"Tôi không biết gì cả." Vị linh mục quay mặt đi chỗ khác.

Lâm Tuyết Trì nhìn Dụ Giang. Đối phương làm cử chỉ xin mời, bày tỏ không có ý định can thiệp.

"Đây là giáo sư yêu quý của ông, ông cũng nói dối trước mặt ông ta luôn hả?" Lâm Tuyết Trì chỉ vào Dụ Giang: "Không thì thế này, chúng ta nên chân thành với nhau hơn, ông biết tôi giết K.K đúng không? Ca giải phẫu đó là tôi làm, ngại quá, có thể ông thấy kỹ thuật của tôi không tốt làm xấu thanh danh người mở sọ của ông, tôi thừa nhận ông thành thạo hơn tôi nhiều, tôi rất bội phục."

Vị linh mục im lặng, dáng vẻ sống chết không chịu nói.

"Nhưng tôi có một vấn đề muốn hỏi, nếu như có thể ông trả lời tôi được không?" Lâm Tuyết Trì nở nụ cười: "Sao các người có thể chắc chắn rằng sau khi di chuyển tiểu não trái của một người thì họ có thể nhìn thấy Thần hả? Có ca nào thành công chưa? Hay có cách nào để chứng minh nó thất bại hay thành công không? Nếu di chuyển rồi vẫn không gặp được Thần thì sao? Vậy chẳng phải uổng mạng à."

Sắc mặt Briden tái nhợt thấy rõ.

"Hay là nói, các người vốn chưa từng thành công?" Lâm Tuyết Trì vuốt ve đường thêu trên cổ áo: " Trong "Tâm lý học tôn giáo" từng ghi lại một giả thuyết chưa được chứng minh rằng, con người thuở sơ khai có thể nhìn thấy các vị thần, là do sự tiến hóa của não bộ từ hàng nghìn năm trước không tiến hóa trưởng thành như bây giờ, lúc đó tiểu não trái của họ lệch khỏi trung tâm não khiến cho họ nhìn thấy những thứ khác ngoài không gian ba chiều bằng mắt người, chẳng hạn như Thần. Lý luận này là cơ sở của ông đúng không? Đừng hỏi sao tôi lại biết, ông biết rất rõ tôi không quen biết nhiều người học tôn giáo."

Đây là những gì Allison điều tra ra nhưng Briden lại chuyển nghi ngờ đến Dụ Giang ngay lập tức.

Thế nhưng Dụ Giang không lên tiếng biện hộ, gã chỉ bình tĩnh nhìn hai người. Briden ngột nhiên rùng mình, một cảm giác nguy cơ từ đáy lòng dâng lên, trong lúc nhất thời ông ta không đoán được Dụ Giang đang nghĩ gì. Đến cùng ông ta có nên mở miệng hay không? Vì sao giáo sư lại nói bí mật này cho Lâm Tuyết Trì? Có phải điều này chứng minh rằng Dụ Giang đã tin tưởng Lâm Tuyết Trì không? Vậy ông ta thì sao?

Ông ta nhìn chằm chằm bác sĩ ngoại khoa đang mỉm cười trước mặt: "Chúng tôi đang tìm kiếm sự thật."

Cuối cùng Lâm Tuyết Trì cũng chờ được ông ta lên tiếng: "Chúng tôi? Ông với ai? Với giáo sư của ông hả?" Anh lắc đầu cười nhạo: "Ông đừng
hiểu lầm, tôi không muốn đả kích nhưng ông với ông ta hả, đến giờ cũng không có "chúng tôi" đâu, không tin ông hỏi ông ta đi. Ông ta giết Titus Lynch, ông không lo có một ngày ông ta chán ông rồi cũng giết ông à?"

"Tôi hợp tác với giáo sư hơn mười năm, cậu thì biết gì?" Linh mục châm chọc anh: "Mười mấy năm trước cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc gặp ác mộng trốn sau lưng ngài ấy thôi."

Lâm Tuyết Trì thở dài: "Đúng, mười mấy năm trước tôi thật sự chỉ là một thằng nhóc nhưng giáo sư của ông thích tuổi trẻ đấy. Đàn ông mà, ông biết đấy. Năm nay ông bốn mươi mốt nhỉ? Mặc dù vẫn đang độ tuổi sung sức nhất nhưng tôi mới ba mươi, mà tôi còn là bác sĩ ngoại khoa, bao lâu rồi ông chưa vào phòng phẫu thuật chân chính, hả? Ông thấy giữa hai chúng ta ai có sức cạnh tranh hơn?"

Trong mắt Briden chứa đầy lửa giận: "Cậu đừng tưởng mấy lời khoa trương này là có thể lừa gạt giáo sư!"

Lâm Tuyết Trì nhìn gương mặt bệnh trạng này, mỉm cười: "Lời tôi nói đúng hay không trong lòng ông rõ nhất. Nếu ông không sợ thì cần gì phải giết thằng bé kia để ra oai với tôi? Ông cho rằng ông là người mở sọ thì ông ta sẽ phải cần ông à? Châu Á có câu có mới nới cũ, ông hận tôi lắm nhỉ? Bây giờ người đứng cạnh ông ta là tôi, tôi cướp vị trí cũ của ông thì sao ông không muốn giết tôi được?"

Briden lạnh lùng: "Cậu chưa từng đứng ở vị trí này. Cậu dám nói cậu đã đứng đó không?"

Lâm Tuyết Trì không đáp lời ngay.

"Cậu không dám, hừ, đồ hèn." Briden khinh miệt: "Cậu luôn viện vô số cái cớ, cậu cho rằng giáo sư xúi giục cậu phạm tội, vậy chính bản thân cậu không muốn giết tên cảnh sát kia hả? Cậu đã giết người, khuynh hướng bạo lực của cậu chưa từng giảm xuống, những chuyện này là sự thật, cậu cho rằng giáo sư không nói gì với tôi à? Cậu từ chối ngài ấy hết lần này đến lần khác, làm ngài ấy thất vọng hết lần này đến lần khác, khi cậu lấy ngài ấy làm cớ cậu có cảm nhận được chính nghĩa trong mình được thỏa mãn không?"

Lâm Tuyết Trì quay lại nhìn Dụ Giang: "Ông phàn nàn về tôi trước mặt gã?"

Dụ Giang mỉm cười: "Con người sẽ có phàn nàn."

Briden nói tiếp: "Cậu đã giết người rồi ném món nợ này lên người giáo sư để giảm bớt tội lỗi của bản thân. Lâm Tuyết Trì, cậu chẳng cao quý hơn tôi đâu, cậu vốn không có tư cách đứng đây nói chuyện trước mặt tôi."

Lâm Tuyết Trì ác ý: "Tôi có tư cách hay không không phải do ông quyết định. Ông biết vì sao ông ta không thích ông không? Vì ông quá nhàm, Briden, một con chó biết nghe lời nhưng không có niềm vui."

"Tôi đang giúp ngài ấy!" Briden nhìn anh hung ác: "Cậu thì sao? Cậu có thể làm cho ngài ấy được gì?"

"Không có ông thì vẫn còn nhiều người khác!" Lâm Tuyết Trì hạ giọng: "Ông thấy ông ta thiếu một con chó à? Ông ta không thiếu, chó như ông ông ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Để tôi dạy ông làm thế nào để ông ta thích, nhé?"

Anh cong môi nở nụ cười quyến rũ, thản nhiên cởi cúc áo sơ mi của mình.

Briden hít một hơi thật sâu, nhìn thấy những vết tích mập mờ phủ kín trên người anh. Lâm Tuyết Trì chậm rãi vuốt ngực mình, liếm môi: "Ông có muốn biết đêm qua ông ta ôm tôi thế nào không?"

Briden hét lên: "Đồ đĩ! Giáo sư theo đuổi chân lý!"

Lâm Tuyết Trì như nghe thấy chuyện cười: "Chân lý? Được rồi, có lẽ giáo sư của ông thích chân lý nhưng cái đó cũng không cản trở việc ông ta thích tôi." Anh chạm môi lão đàn ông đáng thương: "Ông ta hôn ông chưa? Vuốt ve ông chưa? Ông có từng ảo tưởng ông ta hôn ông không? Có nhỉ? Ông ta thích cắn môi tôi, nhất là khi ở trên giường, có khi tôi bị ông ta cắn đến chảy máu..."

Briden điên cuồng như thú hoang: "Im đi!"

Lâm Tuyết Trì nở nụ cười xấu xa: "Tôi không ngại ông có ảo tưởng về ông ta, không sao. Rất nhiều người từng có loại ảo tưởng này, ông ta rất xuất sắc, tôi biết điều đó."

Anh đứng dậy, nhướng mày: "Chúng ta cược nào, giáo sư của ông thích chân lý hơn hay là thích tôi hơn, được không?"

Anh quay người đi trở lại bên cạnh Dụ Giang, sải bước ngồi lên người gã đàn ông, hai tay ôm cổ cha nuôi, nũng nịu như một người tình nhỏ: "Có phải người còn phàn nàn với ông ta biểu hiện trên giường của tôi tệ không?"

Dụ Giang ôm eo anh, dường như không ngại đứa trẻ của mình biểu diễn buông thả như thế: "Không có. Em vẫn luôn rất tuyệt."

Lâm Tuyết Trì hài lòng cúi đầu xuống hôn gã, môi răng họ chạm nhau. Lâm Tuyết Trì rên rỉ từng tiếng thở trầm thấp, gã đàn ông thể hiện ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ của mình, tay gã ôm chặt mông Lâm Tuyết Trì cố ý nhào nặn nó. Bác sĩ trẻ tuổi vặn vẹo eo, hai mắt đỏ ửng: "Daddy..."

Dụ Giang vuốt ve dương v*t anh cách lớp quần, Lâm Tuyết Trì ngửa đầu gửi gắm cơ thể mình vào tay gã đàn ông. Dụ Giang cúi đầu, núm vú đỏ hồng săn chắc đã ở ngay bên miệng, quầng vú như sẫm màu hơn, đêm qua gã vừa cắn nơi này, chúng rất mẫn cảm, rất mềm mại, vẫn còn chút vết cắn nho nhỏ ở đó. Gã vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm láp như thể đang an ủi một vật nhỏ tội nghiệp đáng thương.

Tay Lâm Tuyết Trì đang nắm vai gã chợt siết chặt, thở dồn dập: "Đừng..."

"Đau không?" Dụ Giang hôn lên nhóc nhỏ đáng thương đang rụt lại.

Lâm Tuyết Trì bối rối lắc đầu: "Ư... ưm..."

Dụ Giang thở dài, đứa trẻ của gã có đôi khi rất yếu ớt. Gã nâng cơ thể anh lên cởi quần ra, để lộ dương v*t cương cứng hoàn toàn. Bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi run rẩy dưới tay gã, gã nhìn anh với anh mắt trêu đùa, nắm lấy bộ phận hưng phấn kia cho vào miệng.

Lâm Tuyết Trì bị ném vào một vòng xoáy ảo giác, cảm giác đó như thể anh chơi ma túy quá liều, khoái cảm tột độ đã thay thế toàn bộ trọng lượng cơ thể và anh như trở nên nhẹ bẫng.

"A ưm..." Anh kêu bằng giọng mũi yếu ớt, ôm đầu Dụ Giang: "A! Daddy..."

Dụ Giang từ từ khẩu giao cho anh, trước đây gã rất ít khi làm chuyện này, càng không nghĩ tới sẽ biểu diễn trước mặt người khác. Nhưng Lâm Tuyết Trì lại cực kỳ hưng phấn, thân thể nhạy cảm run rẩy trong căn phòng tối lạnh lẽo, tỏa ra màu đỏ thẫm nồng nàn, dương v*t tội nghiệp khẽ run rẩy, quy đầu đã hoàn toàn ướt đẫm, phun ra một ít chất lỏng đục ngầu đáng thương.

Một tay gã di chuyển đến hai quả bóng nặng trĩu bên dưới, cẩn thận vuốt ve nhào nặn, kích thích mãnh liệt khiến cho Lâm Tuyết Trì cuống cuồng xin tha: "Đừng... Ư, ưm... ha ha... người lùi đi... ra rồi..."

Dường như Dụ Giang đã quyết tâm làm một lần, gã cúi người nuốt dương v*t vào sâu hơn để phần đầu khấc nhập vào cuống họng, gã thít chặt yết hầu bao lấy dương v*t trên bờ sụp đổ. Lâm Tuyết Trì chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ thế này, anh xuất tinh ồ ạt bắn thẳng vào cổ họng Dụ Giang.

________

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện