Chương 120: Lời Xin Lỗi Không Có Hồi Đáp
Hắn nửa đùa nửa thật, Lộc Thời Thanh liếc mắt, nghiêm túc nói: "Hoài Hư, ta không thể lừa ngươi."
Bùi Lệ giả vờ không rõ: "lừa ta chuyện gì?"
"Ngươi thông minh như vậy, không thể nào không hiểu ý của vi sư. "Khó có dịp Lộc Thời Thanh dùng đến chức vị này, tận lực giữ khoảng cách nói, "Tuy có đủ loại nguyên nhân, nhưng ngươi sai thì chính là sai. Cho dù ta tha thứ cho ngươi thì lại như thế nào?"
nếu là trước kia, thời điểm mọi chuyện còn chư xảy ra. Có lẽ Lộc Thời Thanh sẽ thực sự nhẹ nhàn hời hợt nói một tiếng "Không sao". Nhưng Lộc Thời Thanh đã đến một thế giới hoàn toàn mới, tiếp xúc với những thứ cũng mới hoàn toàn, rồi lại mất đi ký ức, đứng ở góc nhìn thứ ba, tỉnh táo công bằng phán xét sự việc này.
Tình cảm riêng tư bị đào lên, hắn chỉ cảm thấy "Nguyên chủ" Thanh Nhai Quân bi thảm, Bùi Lệ tàn nhẫn.
Thiếu nợ thì trả tiền, gϊếŧ người thì đền mạng, đây là chuyện hiển nhiên. Vì sao đặt ở trên người hắn, hắn lại phải tha thứ?
Bùi Lệ trầm mặc một lát nói, "Đúng vậy... Lại như thế nào."
Lộc Thời Thanh chậm rãi nói: "Ban đầu ta cũng từng may mắn trải qua những thống khổ này, để cho ta cuối cùng sánh đôi với Tinh Tinh. Nhưng nghĩ lại, ta cảm thấy ý nghĩ này vô cùng tốt. Tại sao ngươi phải cảm ơn gian khổ?, chẳng phải là vì mọi người sẽ trôi qua tốt hơn ư?"
Bùi Lệ nghĩ, "Trải qua cực khổ, mới có thể hiểu được rất nhiều đạo lý."
"Ta không cho là như vậy." Lộc Thời Thanh lắc đầu: "Rất nhiều đạo lý, không nhất định phải trải qua bi thảm mới có thể hiểu...cũng không cần thiết phải hiểu."
Nếu như có thể, hắn nguyện ý mãi mãi tin tưởng người khác, thiện chí giúp người. Nhưng hắn không phải thánh nhân, đủ loại khó khăn trắc trở sau này về sau, khiến hắn cũng nãy sinh lòng nghi ngờ người khác.
Bùi Lệ cái hiểu cái không, nhưng nhìn thái độ của Lộc Thời Thanh, là quyết tâm không chịu tha thứ cho hắn.
Sau khi Lộc Thời Thanh nói chuyện cùng hắn, không quá cao hứng, liền đứng dậy rời khỏi, dự định tự mình đi dạo dọc theo bờ biển. Đợi chút nữa thì quay lại tìm Cố Tinh Phùng. Nhưng Bùi Lệ cũng đứng dậy theo. "Sư tôn dừng bước."
Nơi đây là hiện trường hung án năm đó, hai người miễn cưởng đứng trên đá ngầm tựa như cảnh cũ tái hiện. Lộc Thời Thanh bị hắn ngăn lại, trong lòng bỗng nhiên giật thót, theo bản năng lùi về sao một bước, "Ngươi định làm gì?"
Bùi Lệ thu vào đáy mắt. Sắc mặt triệt để ảm đạm.
Lộc Thời Thanh chết hai lần, lại tựa như không có bất kỳ ảnh hưởng gì, đối với mọi người vẫn ôn hòa thân thiện như cũ, sẽ không vô cớ nổi giận. Thậm chí bời vì có Cố Tinh Phùng bên cạnh, hắn còn thích cười hơn lúc trước.
Mặc dù Bùi Lệ biết mình đã gây ra rất nhiều tổn thương cho Lộc Thời Thanh, những bởi vì những biểu hiện không quá để ý này của Lộc Thời Thanh. Thậm chí hắn còn hy vọng Lộc Thời Thanh có thể triệt để quên đi, mãi mãi cũng không nhắc đến, như vậy cảm giác tội lỗi của hắn cũng sẽ không nặng nề như vậy.
Nếu không phải do hai ngày này mắt thấy Lộc Thời Thanh và Cố Tinh Phùng tới lui thân mật, trong lòng xúc động, hắn cũng sẽ không chủ động đề cập với Lộc Thời Thanh.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn mới biết được, từ tận đáy lòng Lộc Thời Thanh vẫn đề phòng hắn, sợ hãi hắn, không tin tưởng hắn, từ đầu đến cuối đều không có dự định tha thứ cho hắn.
Tất cả đều do hắn gieo gió gặt bão. Nhớ lại năm đó, sao Lộc Thời Thanh chưa từng thật lòng thật dạ với hắn chứ?
Năm mười lăm tuổi hắn vào Thiên Kính Phong, lúc đó trên Noãn Nguyệt Đài chỉ có một con hồ ly trắng làm bạn với Lộc Thời Thanh. Lộc Thời Thanh vô cùng yêu thương tên đồ đệ có một không hai là hắn này. Chỉ sợ hắn ở Thiên Kính Phong quá đơn điệu sẽ thấy nhàm chán, mỗi ngày đều tự mình đưa hắn đến Hải Lâu Phong tu tập, còn đến trước núi nhờ tiệm cơm làm điểm tâm tinh xảo thêm thức ăn cho hắn.
Nhưng không những hắn không cảm kích mà còn cảm thấy Lộc Thời Thanh dối trá. Ban đầu còn nép đồ ăn Lộc Thời Thanh cho vào Đông Hải, về sau phát hiện thứ này có thể dùng để lôi kéo đệ tử của các phong khác, cũng liền yên tâm thoải mái nhận lấy, mượn hoa hiến Phật.
Sau khi Cố Tinh Phùng đến bên cạnh Lộc Thời Thanh, không phải hắn không có cảm giác nguy cơ. Nhưng du͙ƈ vọиɠ báo thù đã vượt qua hết thảy. Hắn vừa nổi điên ghen ghét Cố Tinh Phùng vừa liều mạng tự nói với bản thân Lộc Thời Thanh là kẻ thù không đội trời chung. Đêm hợp tịch, hắn vì muốn càng dễ dàng điều khiển Lộc Thời Thanh mà thậm chí hắn còn gạt Lộc Thời Thanh đeo Phược Linh Hoàn.
"Đệ tử thích sư tôn, cuối cùng cũng được hợp tịch, tuy là ép buộc sư tôn làm đạo lữ với ta, nhưng cũng đủ khiến ta hài lòng, ta mong sư tôn đeo chiếc Phược Linh Hoàn này. bời vì sư tôn quá lợi hại, ta muốn cảm nhận dáng vẻ sư tôn yếu thế hơn ta...Chỉ cần mang một khắc là được rồi ta sẽ tháo xuống cho người, sẽ không có chuyện gì đâu."
Đây là câu cuối cùng hữu ích hắn nói ra trước khi Lộc Thời Thanh lâm chung.
Về sau chính là nhục nhã cùng giày vò, xuống tay lạnh lùng.
Ngay cả một câu giải thích hắn cũng không chịu nghe, hiện giờ Lộc Thời Thanh không tha thứ cho hắn, cũng không thể trách được, là chính hắn cắt đứt con đường này.
Trong cổ Bùi Lệ đắng chát, lại nửa thật nửa đùa nói với Lộc Thời thanh: "Sư tôn đừng sợ, trên thân của người không có Phược Linh Hoàn."
Lộc Thời Thanh hơi sửng sờ, giật mình, tu vi của hắn cao hơn Bùi Lệ rất nhiều, có gì mà phải lo lắng cơ chứ?
Bùi Lệ muốn khiến hắn an tâm, dứt khoát lui lại hai bước. Sắc mặt Lộc Thời Thanh dịu lại, hỏi: "Hoài Hư, ngươi còn có chuyện gì?"
Rõ ràng trước mặt Cố Tinh Phùng thì hài hước dí dỏm, nghĩ trăm phương ngàn kế để nói chuyện với Cố Tinh Phùng, Nhưng với hắn ngay cả trò đùa cũng không muốn tiếp nhận.
Bùi Lệ nhẹ giọng hỏi: "Sư tôn, nếu như không có Cố Tinh Phùng, người có thể..."
Câu nói kế tiếp, thật ra hắn không nghĩ kỹ. Sẽ tha thứ cho hắn hay không? Có thể xem hắn là đệ tử duy nhất mà cưng chiều không? Hay là...có thể an tâm hợp tịch với hắn không?
Nhưng ngay lúc hắn chần chờ mở miệng, Lộc Thời Thanh trực tiếp lắc đầu.
Bùi Lệ biến sắc, đang định đặt câu hỏi, thì nghe Lộc Thời Thanh kiên định nói: "Hoài Hư, trên đời này không có nếu như."
Bùi Lệ thở dài, "Sư tôn, hoàn toàn chính xác trên đời này không có nếu như. Nhưng người có thể nói thêm chút, nghĩ thêm chút mà."
Lộc Thời Thanh lắc đầu lần nữa, lúc này giọng nói càng thêm kiên định, gần như lạnh lùng."Vậy chẳng phải là muốn ta lật đổ hết thảy những gì Tinh Tinh đã làm trong trí óc mình? vậy chẳng phải sẽ rất có lỗi với y ư...Hoài Hư. Ngươi là ngươi từng tổn thương người khác, mà Tinh Tinh lại là người hết lòng hết dạ tốt với ta. Hai người các ngươi, không thể so sánh."
Mắt thấy Lộc Thời Thanh bỏ đi, Bùi Lệ bỗng nhiên nhớ đến một buổi sáng bình thường. Khi đó chưa có Cố Tinh Phùng, Lộc Thời Thanh tiễn hắn về Hải Lâu Phong, đường tắt bên bờ biển, bỗng Lộc Thời Thanh chỉ vào chân trời nơi phương đông nói, ánh bình minh có màu tím, Hoài Hư ngươi mau nhìn xem.
Nhưng mà Bùi Lệ chỉ lo nghĩ đến, làm thế nào mới lặng lẽ đưa Hà