Chương 45: Được cứu
Editor: An Nhiên
Lê Thốc tỉnh lại. Đau đớn làm cậu không ngủ được sâu, cổ họng bỏng rát và vị mặn trong miệng làm cậu khó thở. Cậu quơ tay sờ soạng, phát hiện toàn thân đầy máu.
Đang ngủ mà hộc máu, cậu không biết cái này nên coi là chuyện tốt hay chuyện xấu, có phải là nhổ ra chỗ máu này thì cơ thể sẽ không còn bị ứ đọng?
Cậu cố gắng cử động tay chân, cảm giác đau đớn đến không còn chút sức lực nào nữa, nếu chỉ đau như trước thì may ra cậu còn có thể cắn răng chịu đựng được.
Đầu gối đã mất cảm giác, chỉ có lúc di chuyển, mỗi khi dịch chuyển một tấc sẽ đau đớn như kim châm muối xát. Cậu xé quần ra nhìn, chân sưng vù lên, vết thương đầu gối máu đã tụ lại nhìn rất đáng sợ. Còn biến thành màu đen, đương nhiên là do nhìn trong ánh sáng xanh lục, từ máu tụ chỗ vết thương đến cả cái chân, cảm giác có cắt luôn đi cũng không tiếc.
"Xong rồi, về sau không thể nào làm tiền đạo nữa. Thể thao cho người khuyết tật chẳng biết có môn bóng đá không đây." Cậu thầm nghĩ, ngẩng đầu nhìn dây leo và rễ cây đang rủ xuống, cảm giác leo lên trên đó sẽ không sao nữa.
Lão Bối trong phim phóng sự đã dạy làm sao để sử dụng dụng cụ đơn giản để từ từ leo lên dây thừng, cậu bây giờ có thể thử nghiệm một chút, vì vậy cậu lấy móc và dụng cụ cố định từ trong ba lô ra, móc lên dây leo, hét lớn một tiếng, kéo lên, muốn đứng dậy.
Thân thể không nhúc nhích. Cả người cậu bị siết chặt một lúc lâu, sau đó thoáng cái lại buông lỏng.
Ngoại trừ cảm giác cả người đau đớn, thì một chút cảm giác mông chạm mặt đất cũng không có, nói cách khác, căn bản là cậu chưa lên được phân nào.
Cậu chán nản ngửa mặt nằm ngửa ra, thầm nghĩ lẽ nào không thể thực hiện được sao? Chân vô lực thì không có cách nào leo lên nữa ư? Cậu lại ngồi dậy, tiếp tục ngẩng đầu, suy nghĩ nên làm gì bây giờ. Ngẫm hơn mười phút, không có cách, cậu lại nằm gục xuống, thiếp đi.
Lần này cậu ngủ lâu, khi tỉnh lại thấy đầu rất nặng. Râu dài ra, móng tay cũng dài ra, thân thể cậu đang tiến hành sự trao đổi chất rất mạnh để chữa lành vết thương. Cậu cử động lần thứ hai, cảm giác khá hơn.
Chân vẫn không có tốt lên được chút nào, trong ngực nhiều chỗ có cảm giác kỳ quái, hô hấp rất ngắn. Nhưng còn hơn lúc trước, cảm giác đã khá hơn rồi. Cậu hít thở sâu mấy phút, nghĩ đầu có phần tỉnh táo lên.
Cái chân gãy tỏa ra một mùi gì rất lạ, chắc là hoại tử rồi. Cậu dùng ngón tay chọc vào chỗ máu tụ, vẫn còn cảm giác đau nhức, lòng cũng nhẹ đi một chút.
Lần thứ hai cậu làm thử, cố sức kéo dây thừng, cố sức chống dậy. Lần này, sau vài cái, mông của cậu cũng cách mặt đất được nửa thước, cậu dùng bên chân không bị thương để chống thân thể, cuối cùng cũng đứng được lên.
Cả người Lê Thốc toát mồ hôi lạnh, cậu cuốn chặt sợi dây vào cánh tay mình mới không ngã xuống. Cậu thở hổn hển thật lâu mới lấy lại bình tĩnh, cảm giác trèo tiếp chắc không được rồi.
Cậu dựa vào sợi dây, ngây ra nghỉ ngơi, lại nhanh chóng ngủ mất. Trước khi ngủ cậu đã từng cố gắng chống lại cơn buồn ngủ kỳ quái này, nhưng thật sự là thân thể cậu rất cần nghỉ ngơi. Cánh tay treo trên dây của cậu chậm rãi buông lỏng, cậu dựa vào sợi dây trượt xuống bãi đá.
Lần tiếp theo tỉnh lại, Lê Thốc phát hiện mình không thể cử động nổi, cơ thể cậu hoàn toàn tê dại, cậu dường như không thể cảm giác được tay chân của mình, chỉ có thể cảm thấy cơn đau truyền đến từ ngực. Hô hấp như bị thứ gì đó giữ lại, không thể hít thở thông suốt được. Cậu dùng sức đè nén, một lúc sau cảm giác đã thông, đồng thời máu lại phun ra từ lỗ mũi.
Cổ của cậu cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trời, nhìn ánh sáng màu lục yếu ớt trên đỉnh huyệt động. Cậu nhận ra do mình làm liều mà hậu quả rất nghiêm trọng, ảnh hưởng tới toàn thân, chứ tuyệt không chỉ là vấn đề gãy chân.
Mình sẽ uất ức mà chết như thế này sao? Con mẹ nó thực sự là rất uất ức! Lê Thốc bắt đầu chảy nước mắt, sự đau đớn vô hình trào dâng trong lòng.
Trước đây cảm thấy mình có chết cũng chẳng sao, nhân sinh chẳng qua chỉ có như vậy, thế nhưng chuyện ập tới trước mắt, bỗng nhiên lại cảm thấy, cái gì mà tình cảm cha mẹ, cái gì mà giá trị bản thân, cái gì mà oán hận đối với thế giới này, đều là vô nghĩa.
Cậu muốn sống. Nhưng cậu lại nhận ra được, mình nhất định sẽ chết.
Lê Thốc từng đọc một cuốn tiểu thuyết, tuy rằng cậu cũng không thích đọc sách lắm, nhưng mà câu chuyện này lại làm cho cậu liếc qua một lần là