Chương 52: Đoạn hồi tưởng hai- Hoắc Tú Tú
Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt
Beta: Phong Thanh Dương
Hoắc Tú Tú ở Bắc Kinh đã ngồi hai ngày một đêm trên ghế, cô vẫn không nhúc nhích, không nhìn ra đang có tâm tình gì.
Tứ hợp viện rộng lớn, vắng ngắt, bên ngoài là những tiếng ồn ào của thành phố Bắc Kinh, trong những tiếng ồn ào này cũng lộ ra sự lạnh lẽo, lộ ra mùi máu. Tất cả động tĩnh dường như cũng đi theo thời tiết mà hội tụ vào trong căn nhà này, trong phòng này, trên chiếc điện thoại di động trước mặt cô gái này.
Năm đó khi cô bước vào căn nhà này, Giải Vũ Thần đang đá cầu, tứ hợp viện mới mua vẫn chưa sửa xong. Lúc trước từng nghe bà nói, người anh trai này sống không dễ dàng, thật sự không dễ dàng. Người anh trai này đang đá cầu dưới ánh mặt trời, tóc còn dài hơn cả tóc mình, nhẹ bay trong gió, nhìn thật vui vẻ, thật chăm chú. Tại sao lại nói là không dễ dàng đây?
Người anh trai nhỏ đó, đối mặt với sự không dễ dàng, là cái nhà này? Hay là bên ngoài thành Bắc Kinh? Hay là cả vùng ngoài thành Bắc Kinh?
Trong quá trình Hoắc Tú Tú lớn lên, dần dần hiểu được, dần dần chứng kiến, nhưng mà, cho đến một khắc đó của ba ngày trước, cô mới thật sự hiểu được, người anh trai này sống không dễ dàng ở chỗ nào.
Tin nhắn ngắn truyền tới từ không trung, công bố, sau khi điện thoại di động của người kia nổ tung ở thành phố nào đó của Trung Quốc, tứ hợp viện nơi cô đang ở, cơ hồ là trong một đêm, biến thành một con quái vật.
Con quái vật này không ngừng dài ra, nuốt chửng tất cả chung quanh, cuối cùng bao phủ cả vùng.
Ở trước mặt con quái vật này, cũng chỉ có chính cô.
Thì ra thứ anh đối diện lúc trước là vật như thế này. Tay Hoắc Tú Tú run lên, cô có thể thực sự cảm giác được, thân thể gầy yếu của Giải Vũ Thần, ở trong nhà này, cùng với sau khi ra đi mãi mãi, sức nặng của sự khác biệt đó lớn đến mức nào.
Đã nhiều năm như vậy, một mình anh, quay lưng lại thời khắc quái vật kia sẽ nuốt chửng bọn họ, ở chỗ này nói nói cười cười, uống trà, cắm hoa, luyện kí kịch, vẽ tranh. Cô có thể ôm cánh tay anh, nói đủ loại chuyện bốc đồng, đã nhiều năm như vậy.
"Cảm ơn." trước khi Tú Tú khóc, đã nói rất lâu, rất lâu, không biết vì đau lòng, hay bởi vì sợ hãi.
Điện thoại di động trên bàn lóe lên một cái, một tin nhắn ngắn được gửi đến, Tú Tú không nhìn điện thoại, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng căng thẳng lên.
Cô đứng lên, đi ra ngoài, trên bồn hoa trong sân có hai người đang ngồi xổm, một người béo, một người mặc Tạng bào màu lam, thấy cô đi tới, đứng lên.
" Cũng chỉ có mấy người chúng ta thôi?" Tú Tú cười khổ.
Bàn Tử ước lượng ba lô của hắn: "Thế nào, khinh thường Bàn gia ta?" Tú Tú nhìn người mặc lam bào, người nọ chào cô bằng lễ của người Tạng.
"Đi thôi." Tú Tú đẩy cửa tứ hợp viện ra, ngoài cửa ồn ào, đủ các loại người đang đợi, giống như năm đó khi Ngô Tà đến Trường Sa.
Thấy Tú Tú đi ra, những người đó đều dùng nói chuyện, nhìn bọn họ. Tú Tú đi về phía trước vài bước, những người này chặn con đường Tú Tú muốn rời đi. Ở trong đám người, có người nói: "Cô gái này là em gái tôi, không được làm tổn thương cô ấy, những người khác có thể tùy tiện xử lý."
Bàn Tử kéo ba lô xuống, lấy từ trong ra hai kíp mìn, cầm trên tay mình như cầm băng pháo, "Xòe", châm một điếu thuốc. "Ngại quá, tình tiết cẩu huyết đó, tôi xem trong phim Hongkong nhiều lắm rồi, cho nên nói, trẻ con đừng nên xem phim Họngkong."
"Không cần sợ, hắn không dám cho nổ đâu." Trong đám người có tiếng nói.
Không ai có hành động gì, trong đám người lại có một tiếng hô, thì ra có người lại nói: "Người này là Vương Bàn Tử, chuyện gì Vương Bàn Tử cũng có thể làm được!"
"Quá khen quá khen." Bàn Tử vui vẻ nói: "Nào nào, tới đây, ngài đã nói như vậy làm sao tôi có thể không có ý tứ mà không ném. Nể mặt ngài đây." Nói rồi liền đốt một cái ngòi nổ ném vào đám người.
Mọi người lập tức bổ nhào xuống, kíp mìn nổ tung, tan tành một mảng sân.
Khi người đứng lên, liền thấy trong khói mù mịt Bàn Tử và người mặc lam bào chắn trước mặt Tú Tú, trên người đầy vết thương, nhưng lúc mìn nổ bọn họ thực sự không làm bất kỳ động tác tránh né nào, giống như bức tường mà che chắn trước mặt Tú Tú.
"Lực thật con mẹ nó mạnh, giả ngu không được." Bàn Tử phun ra một búng máu, dừng như hơi buồn nôn, nói với người mặc lam bào, "Kinh nghiệm không đủ, xấu hổ, xấu hổ."
Người mặc lam bào khá hơn Bàn Tử một chút, lau máu trên mặt, nói một câu tiếng Tạng, hiển nhiên không thể là lời khen ngợi. Người xung quanh bắt đầu đứng lên, Bàn Tử lần thứ hai đốt lên một cái ngòi nổ, ném ra, lúc này hắn ném ra xa hơn một ít.
Tiếp tục, sau khi mìn nổ, người lại đứng lên lần nữa, nhưng bắt đầu chạy tứ tán.
Ba người không có bất kỳ động tác gì, Bàn Tử và Tú Tú