Dương Minh quay trở lại phòng bệnh đã gần nữa đêm, cô y tá trước khi anh đến có nói rằng anh cứ về nhà nghỉ ngơi, để Dương Kỳ cho cô ấy chăm sóc cũng được.
Ấy nhưng sau một chuyện quá đỗi lớn kia xảy ra, Dương Minh thực sự không dám để Dương Kỳ ở lại một mình nữa.
Bệnh viện là nơi người ra kẻ vào không kể bất kì hạng người nào, Dương Minh vẫn sợ có một ai đó sẽ làm hại Dương Kỳ thêm một lần nữa, anh về nhà một lát rồi vội quay lại vào bệnh viện.
Khi Dương Minh nhìn thấy Dương Kỳ đã ngủ say ở trong phòng bệnh, anh mới thực sự yên tâm.
Vừa nãy anh cùng Dương Thừa Dũy nói chuyện cũng như là đem mọi chuyện nhắc lại thêm một lần nữa anh mới càng sợ hãi thêm.
Nhìn Dương Kỳ ngủ say trên giường bệnh, sự lo lắng trong lòng Dương Minh cũng chẳng thuyên giảm đi thêm một chút nào cả.
Chuyện vừa xảy ra trong đêm hôm qua đấy thôi, nhưng anh luôn cảm giác nó vừa xảy ra ngay tức thì khiến cho Dương Minh lúc nào cũng trong trạng thái hồi hộp phòng bị.
Dương Minh ra ngoài hút một điếu thuốc lá, anh từ từ nhớ lại vừa nãy anh cùng bố nói chuyện, kể ra thì trong cái rủi cũng có cái may, Dương Minh nhận ra được bố của anh là dạng khẩu xà tâm phật, tuy miệng nói không nhận, không quan tâm Dương Kỳ nhưng trái ngược lại cảm thấy tự trách mình khi cậu ra nông nỗi như thế này.
- Tìm cho thằng bé căn hộ tốt tốt một chút, bố sẽ lo chuyện tiền bạc cho, nhưng con cứ nói với thằng bé rằng là nhà của con, đừng nói là của bố, thằng bé sẽ không nhận đâu.
- Bố thực sự muốn như thế sao?
- Ừm, nhìn Dương Kỳ ra nông nỗi như vậy thật khiến cho bố cảm thấy tự trách.
Nhưng thằng bé thực sự không muốn nhìn mặt bố nữa rồi, nên về sau con cứ chăm sóc cho thằng bé, có gì không ổn, con cứ nói cho bố.
- Bố không trực tiếp nói với em ấy sao? Tại sao phải thông qua con như vậy, hai người thẳng thắng nói chuyện với nhau là được rồi mà.
- Thôi, bao nhiêu năm nay đã vậy rồi, bố không biết nói gì, hơn nữa Dương Kỳ chưa chắc nghe lời bố nói.
Con cứ tìm cho em con một căn hộ thật tốt, bao nhiêu bố sẽ lo, chỉ cần đừng nói cho thằng bé biết là được rồi.
Dương Minh bị đầu thuốc lá cháy đến tay mới giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ trong đầu, anh quăng đầu lọc thuốc xuống đất, dùng giày da dẫm nát rồi cúi người xuống nhặt bỏ vào thùng rác.
Thực sự bố anh khiến anh cảm thấy tự hào hơn bao giờ hết, từ hôm qua đến nay, trải qua hai trận cãi vả lớn chưa từng thấy, phải để cho ông tận mắt chứng kiến Dương Kỳ trên giường bệnh ông mới mủi lòng thương hơn một chút.
Tuy vẫn còn khúc mắc tồn tại giữa hai người nhưng Dương Minh thực sự cảm thấy rất vui, phải chăng rồi sẽ có một ngày anh lại được thấy hai người thân của mình vui vẻ đúng nghĩa một gia đình thực thụ? Không biết ngày đó khi nào sẽ đến nhưng bây giờ Dương