Trong một phòng giam đặc biệt, khung cảnh tối đen, sàn nhà thì ẩm thấp lạnh lẽo, tịch mịch đến đáng sợ.
Khung cảnh im lặng chết chóc, thoáng chốc lại nghe thấy tiếng nước rỉ ra nhỏ trên mặt đất.
Một người đàn ông bị trói gô nằm dưới sàn nhà, cả khuôn mặt đã nhanh chóng bị sưng lên, biến dạng đến mức khó tin.
Anh ta còn sống, nhưng chẳng còn chút hơi sức nào để mà để ý đến mọi thứ xung quanh nữa.
Hơi thở đứt quãng chốc chốc lại bồi thêm đâu đó một tiếng ho sặc sụa, từng búng máu rơi vãi dưới sàn, cạnh nơi anh ta nằm.
Khoé miệng anh ta vẫn còn máu chảy, không những thế, trên người đếm còn chẳng xuể, chằng chịt nào là những vết thương.
Từ phía cuối hành lang nghe có tiếng đóng mở cửa sắt, anh ta cố mở mắt nhìn dãy hành lang u tối xem xem là có ai đến, đến là để tiếp tục hành hạ anh ta đến thừa sống thiếu chết hay là lại đem đến một kẻ xấu số như anh ta.
Từng tiếng giày da lanh lảnh nện trên mặt sàn, trong khung cảnh tịch mịch, chết chóc bỗng chốc trở nên chói tai đến lạ lùng.
Tư Thiên Thành nằm trên sàn nhà, kiệt sức đến độ không nhấc nổi người, tùy ý nằm sõng soài ra đấy, tiếng giày da từ mặt đất truyền đến tai anh ta nghe còn đáng sợ hơn.
Từng tiếng từng tiếng nện trên mặt sàn càng gần lại càng khiến cho anh ta thêm phần run rẩy, rối loạn không yên.
Tiếng giày da đột ngột dừng lại, tiếp đó là tiếng mở khoá cửa lách cách, cánh cửa phòng giam bị mở ra, bản lề cửa bị khô dầu đến độ phát ra những tiếng ma sát chói tai.
Tư Thiên Thành nhắm mắt nằm đó, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh, tiếng đóng cánh cửa ghê tợn lại vang lên, anh ta cũng cảm nhận được có người ở trong căn phòng này.
Cao Dương nhìn xuống người đàn ông đang nằm sõng soài trên mặt đất, ánh nhìn lạnh toát đầy khinh bỉ giống như đang nhìn một thứ súc sinh, hạ tiện nhất trên đời này.
Hắn đánh mắt nhìn xung quanh căn phòng rồi nhận ra thứ rác rưởi bẩn thỉu duy nhất ở chỗ này chính là người đang nằm dưới đất.
- Còn chưa chịu tỉnh?
Tư Thiên Thành nặng nề mở mắt, anh ta bị hành hạ đến lợi hại, mặt sưng đến mức suýt thì biến dạng, riêng đôi mắt là chẳng biết đang nhắm hay đang mở nữa.
Hơi thở hồng học nặng nề, cả thân người chẳng lật nổi mà chỉ tùy tiện nằm yên dưới đất, đến đáp lại có khi lại chẳng đáp nổi.
Cao Dương không có nhiều kiên nhẫn để đến đây nhìn một thứ cặn bã thở không ra hơi, tàn tạ đến mức đáng thương, hắn thong thả đút tay vào trong túi quần, ánh mắt vẫn lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tư Thiên Thành.
- Tao đến đây không phải vì mấy đồng tiền lẻ mà mày nợ tao, chỉ là tao muốn biết rốt cuộc mày kiếm tiền kiểu gì để bị cảnh sát bắt vào đồn như vậy.
Đúng thật là Cao Dương đã đem Tư Thiên Thành từ đồn cảnh sát, nhưng khi anh ta bị đem đi tất nhiên