“ Em là thiếu gia của Dương gia, làm sao lại không có tiền được?"
Dương Kỳ cả ngày làm việc đầu tắt mặt tối, đến cuối ngày mới dám thở ra một hơi, mệt mỏi lan tràn, còn định bụng sẽ về nhà ngủ ngay một giấc ai ngờ chưa ra đến cửa công ty đã bị tên điên khùng này làm phiền.
Cậu thực sự nhịn hết nổi rồi, rốt cuộc là có ai không nhìn vào cái danh thiếu gia của cậu mà tiếp cận cậu không cơ chứ? Ai cũng vậy, cũng vì mục đích riêng của mình mới tiếp cận đến cậu thôi.
“ Lúc nào cũng chỉ có tiền với tiền.
Tư Thiên Thành! em là cái ngân hàng của anh hả? Em tăng ca đến phát ngất xỉu ở công ty còn chưa đủ hay sao anh còn chạy đến đây mở miệng đòi tiền với em."
“ Nhưng anh thực sự đang rất túng thiếu"
“ Đó là chuyện của riêng một mình anh, em chẳng phải có nghĩa vụ gì phải quan tâm đ ến chuyện anh có túng thiếu hay không.
Chúng ta chia tay đi, em đã mệt mỏi với cái mối quan hệ này lắm rồi, từ giờ đừng gọi cho em nữa, cắt đứt liên lạc với nhau đi.
Dĩ nhiên là điều này chỉ riêng một mình Dương Kỳ muốn, Tư Thiên Thành nào muốn buông tha cho cái thẻ ngân hàng sống này được.
Anh ta bám lấy Dương Kỳ không tha, níu giữ lấy tay cậu chẳng cho cậu đi, còn ỷ sức mạnh hơn cậu uy hiếp Dương Kỳ.
“ Đâu phải em muốn nói chia tay là chia tay được, Dương Kỳ, em không thể làm như thế! Anh không đồng ý!"
“ Mau buông ra đi, tôi chán ghét anh lắm rồi, đừng tìm tới tôi nữa".
Trong lúc đang giằng co qua lại, một ánh đèn pha ô tô bỗng chiếu đến chỗ hai người, cả Tư Thiên Thành lẫn Dương Kỳ theo bản năng gieo mắt lại, lấy tay che đi ánh sáng chói loà đó.
Dương Kỳ nhìn chiếc xe sang trọng đang đỗ trước mặt cậu, một người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, thẳng thớm vừa bước xuống xe đang đi ngược lại về phía cậu và Tư Thiên Thành.
Mà không chỉ mình Dương Kỳ bất ngờ đâu, ngay cả Tư Thiên Thành cũng đứng ngây ra phỗng nhìn người đàn ông lịch lãm đang từ từ tiến lại gần đó...
“ Mau thả Dương Kỳ ra!"
Tư Thiên Thành nghe đối phương tương đối lớn giọng, lại còn nhìn thấy cả người toát lên được sự cao quý, chưa tính tới chiếc siêu xe phía sau, chỉ có bộ âu phục trên người nhìn sơ cũng là loại hàng thủ công đặt may riêng chứ không phải dạng tầm thường rồi.
Đối phương đã dùng loại giọng điệu đó để uy hiếp anh ta, anh ta cũng tức thời mà buông tay Dương Kỳ ra .
Người đàn ông kia vội tiến đến gần hơn, anh ta đứng chặn trước người Dương Kỳ, đem Dương Kỳ giấu ra sau lưng.
Dương Kỳ cũng chẳng phản đối gì, nấp được thì nấp sợ quái