Edit, Beta: Rum.Cách theo đuổi của tôi tệ hại như vậy sao.TV ở siêu thị đang phát tin dự báo thời tiết của đài Kháng, Khánh Nghi là vùng đất điển hình của Giang Nam, hằng năm, người dân thường chống lũ vào tháng sáu, bảy, tám, Trần Lộ Chu vừa mua xong đồ bước ra, đứng bên đường nhìn thấy bọn họ thu hồi biển quảng cáo, cất dọn bồn hoa trên ban công… Trời đã xẩm tối, ánh hoàng hôn cứ thế buông xuống, ánh trăng như phủ lên một vầng sáng, ánh sáng cuối cùng hắt lên đường phố vắng lặng. Mưa to tạnh, ráng chiều hòa vào trong hình dáng của những căn nhà, lối đi bộ phủ đầy những cành khô lá úa bị nước mưa đánh sập, cảnh đìu hiu.
Trần Lộ Chu một tay cầm theo chai rượu, một tay đút trong túi quần, chậm rãi bước đi, những chiếc lá rụng bị cậu dẫm lên tạo ra tiếng ‘xoạt xoạt’.
Bởi vì chưa tới thời gian nóng nhất của mùa hè nên lúc này ban đêm còn rất lạnh, sau khi đi một đoạn đường, cánh tay cậu nổi lên một lớp da gà mỏng.
Thật ra con người của cậu rất nhàm chán, nhìn không ra dáng người, nhưng cậu chưa bao giờ làm chuyện đi quá giới hạn, bởi vì sợ bố mẹ nuôi lo lắng, cũng sợ phụ lòng mong mỏi của bọn họ, càng sợ họ không nhìn thấy được giá trị trên người cậu. Ngay cả bố mẹ ruột còn có thể vứt bỏ cậu, huống hồ gì là bố mẹ nuôi không cùng huyết thống, cảm giác an toàn là thứ không ai có thể cho cậu được.
Vậy nên cậu không dám khác người, cậu phải làm mọi thứ trong khả năng của mình một cách tốt nhất, đấy chính là giá trị của cậu. Học nhiếp ảnh là vì bà Liên Huệ thích chụp ảnh, bà luôn không ngừng nói với cậu về những nhiếp ảnh gia trong đài truyền hình; xem điện ảnh và chơi flycam là vì Trần Kế Thân thích, trong nhà ngoại trừ cậu ra, không ai có thể tán ngẫu với ông về Frank. Thật ra ông càng thích hợp làm biên kịch hơn với những pô ảnh treo ngược kỳ dị.
Cậu không lãng mạn, chỉ là vì ăn nhờ ở đậu nên rất biết cách nhìn người, dù bố mẹ nuôi đối xử với cậu rất tốt, nhưng chung quy vẫn không thắng nổi quan hệ huyết thống đặc biệt kia. Bọn họ mong cậu tốt, lại sợ cậu quá giỏi, giỏi hơn Trần Tinh Tề, lấy đi tất cả những thứ vốn thuộc về thằng bé, nên muốn đưa cậu ra nước ngoài, vung tiền là có thể chọn một trường đại học rác rưởi, học đại một chuyên ngành nào đó, mài mòn góc cạnh và chí khí trên con người cậu, rồi lại đưa cậu về, từ đó về sau nghe theo mọi thứ sắp đặt của bọn họ?
Lẽ ra từ lâu cậu phải biết rằng, trên đời này không có cơm trưa miễn phí, tất cả đều là viên đạn bọc đường.
Giờ này không có xe buýt, Trần Lộ Chu cầm theo chai rượu, ngồi ở trạm xe buýt một lát, bên cạnh có một người tàn tật đang quỳ, đôi chân ngắn ngủi của người nọ trần trụi nằm trên mặt đất, ở đó có dán một tờ giấy cùng mã QR, người cha bị bệnh máu trắng cần được điều trị khẩn cấp. Cậu thở dài, lôi di động ra quét 50 tệ, cũng phải thôi, tốt xấu gì tay chân cậu cũng lành lặn, đầu óc cũng không ngu ngốc, hiểu cuộc sống này, cũng còn có thời gian để ngắm hoa xuân và trăng thu.
“Cảm ơn.” Nghe thấy âm thanh thông báo WeChat, thanh niên quỳ trên mặt đất nói với cậu.
Trần Lộ Chu nhàn nhạt ừ một tiếng, cậu nghĩ mình không cần phải nói đừng khách sáo, dù sao quan hệ giữa họ chính là cho đi, đúng là anh ta nên nói cảm ơn.
Cậu gọi một chiếc DiDi rời đi, ngồi trên xe, nhìn chàng thanh niên kia đang quỳ thẳng, ánh mắt từ đầu tới cuối không hề ngẩng lên. Cậu đóng cửa xe lại, nghĩ thầm, thế giới này rốt cuộc là như thế nào?
Là chiến trường dành cho những người dũng cảm, hay là nơi thay thế tấm chân tình và chân tình?
Trò chuyện với người lái xe trên đường một lúc Trần Lộ Chu liền im lặng, có lẽ người lái xe cảm thấy cậu thú vị nên cả đường đi đều lải nhải nói với cậu về kinh nghiệm làm giàu của những người bên cạnh mình, “Buổi tối tôi thường lái DiDi để kiếm thêm, ban ngày tôi đi làm ở công ty địa ốc, vợ tôi đang mang thai, muốn kiếm thêm chút ít ấy mà. Có lẽ cậu còn nhỏ, sau này kết hôn rồi sẽ biết, nhất là sinh con, chỗ nào cũng cần dùng đến tiền. Thanh niên bây giờ có ai mà không làm nghề tay trái đâu, tôi còn có một đồng nghiệp làm kinh doanh nhỏ, trong bộ phận của tôi còn có cô bé ban ngày đi làm, tối về nhà viết tài khoản công chúng để kiếm tiền tích góp, còn có người quay video trong công ty phát sóng trực tiếp nữa cơ, dù sao bây giờ muốn kiếm thật nhiều tiền, thiếu gì cách. Giống thằng bé bên cạnh khu nhà tôi này, vừa mới tốt nghiệp đại học đã mua được hai căn hộ, còn là trả hết một lượt nữa cơ.”
Có tài kinh doanh cũng là một chuyện rất lợi hại. Trần Lộ Chu vừa nghĩa vừa lướt vòng bạn bè trên điện thoại, thấy bức ảnh đăng trên vòng bạn bè của Từ Chi, phía dưới ghi tên cậu, vì thế cậu thuận tay bấm vào vòng bạn bè của cô.
Xem ra Từ Chi đã kéo cậu vào nhóm nào đó rồi, những bài đăng trước kia của cô cậu đều có thể nhìn thấy.
……
Từ Chi: “Xem bài thi Ngữ Văn của em họ mình, nguyên nhân chết của Lâm Đại Ngọc (1), em họ viết báo cáo khám nghiệm tử thi là do ngã chết. Mình mới hỏi làm sao thằng bé biết, nó nói, em gái Lâm từ trên trời rơi xuống…. Mình dạy kèm không nổi nữa.”
(1) Lâm Đại Ngọc, tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần. Từ Chi: “Bị lão Từ mắng, vì chuyện lần trước của em họ. Sau này em họ có nhờ mình dạy làm bài tập, mình từ chối, mình nói chị sẽ bị hói đầu nếu cứ tiếp tục dạy kèm cho em mất, tìm bố của em đi. Em họ nói không được, bố em nói rằng mỗi lần dạy kèm cho em xong đều bị choáng đến mức gần như mất việc. Mình mới nói là tìm việc thì dễ, nhưng bị hói thì khó trị. Thằng bé ngốc này thế mà lại đi nói lại với bố của nó….”
Từ Chi: “Ngày đầu tiên năm 18 tuổi, muốn đưa một món quà cho lão Từ, cảm ơn ông ấy đã đưa mình tới thế giới này. Lão Từ nói không cần, ngày đầu tiên năm 18 tuổi, bố cũng muốn đưa một món quà cho con, bóc ra thì là một bức tranh, là bức tranh mình vẽ khi còn nhỏ, không ngờ lão Từ lại giữ lâu như vậy, thật là cảm động. Kết quả lão Từ nói, chúc mừng con đã thành niên, chào mừng con đến với thế giới của người trưởng thành chúng ta, 18 tuổi có nghĩa là con không được hưởng quyền được bảo hộ của trẻ vị thành niên nữa, con đã có đầy đủ năng lực hành động. Mình mới hỏi ông ấy sau đó thì sao, ông ấy nói là, tờ giấy này con có thấy quen không, là dấu tích của một vị đại sư nào đó, con biết bây giờ giá trị của ông ấy trên thị trường là bao nhiêu không? Khi còn nhỏ, con không biết vẽ nguệch ngoạc lên đó, bây giờ bố có thể đòi con bồi thường rồi, bắt đầu làm việc đi thôi nhóc con…”
Từ Chi: “Một câu hỏi: Nếu nói, mình bỏ đỉa vào trong cơ thể mình, liệu mình có biến thành quỷ hút máu không….”
Bên dưới còn có Thái Oánh Oánh trả lời: “Có thể thử.”
Trần Lộ Chu đặt điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn cười, không ngờ vòng bạn bè của Từ Chi lại là phong cách này.
**
Quả thật cơn bão lớn nhanh chóng ập đến, khi xuống xe, Trần Lộ Chu rõ ràng cảm nhận được gió rất mạnh. Không biết có phải do nhiều cây cối trong núi không, tiếng gió xào xạc trong rừng cây, có cây như sắp bị bật gốc đến nơi, vừa bước vào cổng lớn của sơn trang, tiếng rít gào đã bị ngăn cách phía sau.
Trần Lộ Chu trở lại phòng ngồi một lát, mở máy tính lên chuẩn bị cắt phim của Phó Ngọc Thanh lần trước, đúng lúc Chu Ngưỡng Khởi gọi điện thoại tới, chắc cậu ta đã thua rất thảm hại, miệng đoán chừng cũng bị người ta dán đầy giấy nên lời nói ra giống như tiếng thuyền buồm xuất phát, có tiếng vù vù, “Cậu không thể tới sao?”
Trần Lộ Chu nghĩ bụng, tôi tới làm gì, người ta có mời tôi đâu.
“Ừ,” Trần Lộ Chu theo bản năng nhìn rượu trên bàn, “Phải cắt phim.”
Chu Ngưỡng Khởi còn muốn gọi cậu tới tàn sát tứ phương, xử hai nữ ma đầu đối diện mà, vì thế lại đưa điện thoại vào tay Từ Chi, “Cậu nói với cậu ta đi, bệnh công chúa của cậu ta lại tái phát rồi.”
Gương mặt Từ Chi tương đối sạch sẽ, trên trán dán hai tờ giấy, là do
bị Thái Oánh Oánh hố, cô giơ điện thoại lên, nghiêm túc nhìn bài trong tay, nói: “Chu Ngưỡng Khởi nói bệnh công chúa của cậu lại tái phát rồi, hỏi có cần tám người nâng kiệu tới mời cậu không đó.”
Trần Lộ Chu bấm vào thư mục trên màn hình, xuất ra đoạn video đồi trà mới cắt được một nửa, hừ một tiếng, lười biếng dựa vào ghế, không biết xấu hổ nhấn chuột nói, “Được, cậu nâng tới đây.”
Từ Chi rất khó xử, “Tôi nghĩ lại rồi, tôi đi đâu tìm kiệu bây giờ.”
Trần Lộ Chu mỉm cười, “Số phòng.”
Từ Chi báo một số phòng.
Trần Lộ Chu ừ một tiếng, “Nửa tiếng, tôi cắt nốt phim rồi đi gặp ông chủ Phó, sau đó sẽ qua.”
Đợi cậu gặp được ông chủ Phó thì Thái Oánh Oánh đã rất mệt rồi, nói gì cũng không chịu đánh với Chu Ngưỡng Khởi. Chu Ngưỡng Khởi giết đến đỏ mặt, nhất định phải kéo Trần Lộ Chu tới đây cho bằng được, Từ Chi thì không có vấn đề gì, dù sao cũng rảnh, thấy thời gian cũng còn sớm, Thái Oánh Oánh và Chu Ngưỡng Khởi vẫn đang tranh cãi về vấn đề có tiếp tục chơi hay không, cô không biết nói gì cầm điện thoại lên, chuẩn bị nhắn cho Trần Lộ Chu, hỏi xem cậu đã cắt xong chưa.
Từ Chi:【Oánh Oánh mệt rồi, cậu có tới nữa không?】
Trần Lộ Chu đang ở trong phòng trà của Phó Ngọc Thanh, đúng lúc hôm nay Phó Ngọc Thanh xào trà mới, đang nghiên cứu cách đóng gói, định mời cậu nếm thử. Ông cảm thấy thằng bé này ít nhiều gì cũng hiểu về trà đạo, còn biết trà cây dâu, “Mùi vị này khá giống mùi gạo, người phương nam uống tương đối nhiều. Năm nay mưa nhiều, vị của trà cũng không bằng năm vừa rồi, nên tôi cũng không bán ra bên ngoài, chỉ tặng mấy túi cho người quen. Bố của Từ Chi rất thích uống loại trà này, hằng năm toàn tặng trà này cho lãnh đạo đơn vị.”
Trần Lộ Chu vừa cúi đầu trả lời Wechat của Từ Chi vừa thở dài, Phó Ngọc Thanh có ngốc hay không vậy, lời này có thể nói với cậu sao, chuyện tặng quà cáp có thể nói với cậu sao?
Cr:【Vẫn đang ở chỗ ông chủ Phó, cậu còn muốn chơi không?】
Từ Chi:【Nói thật là không, tay của Chu Ngưỡng Khởi quá kém, tôi thắng hơi mệt.】
Cr:【Được tiện nghi còn khoe mẽ?】
Từ Chi:【Cậu mua rượu chưa?】
Cr:【Rồi.】
Từ Chi:【Vậy chúng ta gặp nhau ở quán bar dưới tầng nhé? Không dẫn theo bọn họ.】
Cr:【Được.】
**
Quán bar không cho tự mang rượu vào, dù đây là sơn trang của Phó Ngọc Thanh, bọn họ cũng không thể muốn làm gì thì làm được. Thế nên, Trần Lộ Chu và bartender đã lấy hai chiếc cốc, hỏi Từ Chi có muốn đi xem điện ảnh không, khu giải trí có phòng bao tư nhân, nói đúng ra thì là phòng bao dành cho các cặp đôi, nhưng phòng bao không xem được phim chiếu rạp mới nhất, chỉ xem được phim có nguồn, chẳng hạn như loại phim tư nhân đó, nhưng cũng đã được mua bản quyền.
Phòng bao rất đơn giản, chỉ có một ghế sô pha dành cho hại người và một màn hình chiếu lớn, ngoài ra thì không có thêm gì. Nói thật, trong lòng Từ Chi cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng thấy Trần Lộ Chu thản nhiên ngồi đó, cầm di động nhắn tin cho người ta, cô lại thấy yên lòng, chắc chỉ đơn thuần là xem phim mà thôi.
Trần Lộ Chu thì đang trả lời Wechat của Chu Ngưỡng Khởi.
Cr:【Đã nói rồi, trong sáng đến mức không thể trong sáng hơn. Chỉ xem phim mà thôi.】
Chu Ngưỡng Khởi:【Xem phim gì?】
Cr:【Không biết, đợi cô ấy chọn, ở đây có vẻ giống như một bộ phim tình cảm.】
Đúng là ở đây không chỉ có phim văn nghệ tình yêu mà còn một số phim tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía. Có lẽ là do phòng bao dành cho tình nhankia.
Chu Ngưỡng Khởi:【Cầm thú, cậu còn nói không muốn theo đuổi cô ấy, chính cậu đang theo đuổi cô ấy đó.】
Cr:【Cách theo đuổi của tôi tệ hại như vậy sao? Mời người ta đi xem phim miễn phí?】
Chu Ngưỡng Khởi:【Cũng phải, cậu ra đường theo đuổi chó còn nhớ phải chuẩn bị mấy cái hamburger mà, sao có thể mời con gái nhà người ta đi xem phim miễn phí được, phải không?】
Cr:【Phải, lần trước đuổi theo cậu ném ba cái hamburger cậu đã quay đầu rồi. 】
Chu Ngưỡng Khởi:【Xéo, thật ra có đôi lúc Trần Cẩu Cẩu à, cậu không hiểu đâu. Anh dạy cậu, khi cậu thích một cô gái, ít nhiều gì cũng phải để cô ấy thấy, không thể nào chờ người ta chủ động đến gần cậu được, cũng không thể để cô ấy đồng ý tất cả với cậu, hoặc là bắt buộc phải ở bên cạnh nhau, có đôi lúc khi thích một người, sẽ khiến họ vui vẻ.】
Trần Lộ Chu không đáp, tắt màn hình để sang một bên, ngửa đầu dựa vào sô pha, hơi nâng cổ, bụng nghĩ, chuyện này còn phải xem bầu không khí đã, làm gì có ai vừa gặp đã thổ lộ bao giờ. Nhưng đúng là bầu không khí đêm nay quá tuyệt vời, lại có rượu, có phòng bao riêng, lại du du dương dương, cảnh tượng kiều diễm của phim điện ảnh tình yêu.
Trái tim cậu phảng phất như có một con mèo nhỏ cào vào, không hiểu sao hơi thấy căng thẳng, yết hầu cũng vậy.
Cho nên cậu không nhịn được lăn lộn yết hầu.
……
Từ Chi không biết Trần Lộ Chu muốn xem gì, nhưng vì không khí thật sự quá kỳ lạ, hơn nữa, khi vừa mới lướt qua tấm poster phim điện ảnh tương đối sắc tình, cậu đã nuốt nước miếng, không được không được, người này không được.
Vì thế, cô bỏ qua phim tình yêu, chỉ còn lại mấy bộ phim khôi hài, mấy bộ phim đó Từ Chi đều xem cả rồi, thật ra cũng không hài lắm, bên trong còn có mấy cảnh tình cảm mãnh liệt, cũng không được.
“Cậu muốn xem gì?” Từ Chi mang tính tượng trưng lễ phép trưng cầu ý kiến của cậu.
Hai người họ mỗi người ngồi một bên sô pha, ở giữa như có một con sông rộng, giống như con sông ranh giới Sở Hán (2), cả hai đều cực kỳ tự giác dán mình vào đuôi ghế, giống như những người lính khuôn phép đang canh giữ doanh trại của họ, một tay Trần Lộ Chu gác lên tay vịn sô pha, cầm theo điện thoại, không nhìn cô mà thuận miệng nói: “Tùy đi.”
(2) Sự ra đời của Sở Hà Hán Giới:Theo sử ký Tư Mã Thiên có ghi chép rằng: “Cuộc chiến tranh giữa nước sở và nước Hán” Chính là nguyên nhân tạo nên Sở Hà Hán giới.Vào năm 206 TCN, sau khi nước Tần bị diệt vong, chư hầu khắp nơi nổi dậy tranh dành lãnh địa và quyền lực. Tuy nhiên đến năm 203 TCN nổi lên 2 thế lực mạnh nhất khi đó chính là Tây Sở Bá vương và phong Lưu Bang làm Hán vương.Cùng vào mùa thu năm 203 TCN Hạng Vũ mang quân tiến ra ngoài, Lưu Bang thừa cơ kéo quân tiến chiếm vùng Quan Trung và tiến thêm về phía đông.Hạng Vũ đem quân về đánh bại Lưu Bang. Lưu Bang bèn liên hợp các lực lượng chống Hạng Vũ ở các nơi, và lần nữa lại giằng co với Hạng Vũ.Trong hoàn cảnh thiếu lương thực, binh sĩ bị kiệt quệ đến cùng cực, Hạng Vũ phải nêu ra phương án “trung phần thiên hạ” tức là đem đất nước chia làm hai.Hai bên thương lượng với nhau và quyết định lấy Hồng Câu làm đường phân giới, phía tây con sông này thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở.Từ đó đã nảy sinh ra cách nói “Sở Hà, Hán giới”.“Vậy tôi chọn bừa nhé.”
“Ừ.”
Vì thế, Từ Chi nghiêm trang nhìn màn hình, chậm rãi mở một bộ phim cá lọt lưới cuối cùng…
《 Ý kiến ngày hôm nay — tổng hợp mười kỳ án lớn trái với đạo trời》
Trần Lộ Chu: “……”