Editor: Nhã Y Đình
Cố Mạc dùng sức gõ mấy chữ rồi từ bỏ, khép lại laptop, nhẹ nhàng xoa bóp ngón tay.
Anh biết bản thân hôm nay hơi kì lạ.
Có lẽ vì tự ái đàn ông, cũng có lẽ vì ghen tị. Anh biết rõ Ninh Hạo giỏi tất cả các môn thể thao mà vẫn liều mạng nghênh chiến.
Tiếu Nhiễm bưng châu nước có thuốc Đông y đi vào phòng làm việc: "Ông xã, qua ngâm tay đi!"
"Bà xã vất vả rồi!" Cố Mạc đứng lên, đi qua, định đón lấy chậu nước.
Tiếu Nhiễm vội vàng né tránh: "Để em!"
Cố Mạc cảm động không thôi. Tiếu Nhiễm là cô công chúa được mọi người yêu thương, chăm sóc từ nhỏ. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô ấy đi chăm sóc người khác?
Tiếu Nhiễm để chậu nước lên bàn, chắp tay sau lưng cười với Cố Mạc: "Anh thử xem có nóng hay không?"
Cố Mạc nhìn bàn tay Tiếu Nhiễm để sau lưng, ngồi xuống ghế sô pha. Anh nhúng tay vào chậu nước thuốc Đông Y rồi lập tức rút tay về.
"Cực kỳ nóng sao? Để em thử lại....." Tiếu Nhiễm cau mày, lo lắng vươn tay, "Có sao không? Anh Cố Nhiên nói phải nước nóng bỏng tay mới có kết quả!"
Cố Mạc lấy một tay nắm chặt hai bàn tay cô, lật qua lật lại xem một lần: "Vì thử độ nóng mà em để tay nóng đỏ như thế sao?"
"Không có mà!" Tiếu Nhiễm cười ha ha.
"Đồ lừa đảo!" Cố Mạc trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm, "Thấy em để tay sau lưng là anh đoán ra rồi. Về sau để thử nước cứ để anh tự làm, anh da dày, thịt béo không nóng bỏng được! Nhớ chưa hả?"
"Nhớ rồi!" Tiếu Nhiễm nhu thuận gật gật đầu.
Cố Mạc nhéo mũi Tiếu Nhiễm, rồi mới để tay vào chậu nước thuốc, thư giãn mười ngón tay.
Nước vẫn còn nóng cho nên anh không ngừng lật tay.
Tiếu Nhiễm ngồi bên cạnh Cố Mạc, cầm cánh tay anh hỏi: "CÓ phải vừa rồi ngón tay anh lại đau không?"
"Sao em biết?" Cố Mạc cười cúi đầu nhìn Cố Mạc một cái.
"Anh ngồi ở trước bàn làm việc mà thần người nhìn laptop đây không phải phong cách của anh!" Tiếu Nhiễm lý giả. Nếu không phải ngón tay quá đau, một người cuồng công việc như Cố Mạc nhất định sẽ tập trung nhìn laptop mà làm việc, không có chuyện đóng laptop như vậy.
Anh cũng không ngồi ở trước bàn làm việc mà ngồi ngẩn người.
"Có thể
anh vừa xong việc mà!" Cố Mạc cười nhạt, giải thích.
"Anh nghĩ rằng em là trẻ lên ba sao?" Tiếu Nhiễm bất mãn hừ một tiếng. Nhìn thấy hơi nóng của chậu nước thuốc càng lúc càng ít, cô sờ thử một chút, "Nước không còn nóng, để em đi đun lại!"
"Không cần đâu! Đã thoải mái hơn nhiều rồi!" Cố Mạc túm tay Tiếu Nhiễm, "Chờ tay anh lại đâu thì em đun lại sau cũng được!"
"Để em xoa bóp cho anh!" Tiếu Nhiễm chạy đến bên bàn làm việc, lấy chút dầu hoa hồng rồi quay lại bên cạnh Cố Mạc.
"Có mệt hay không?" Nhìn Tiếu Nhiễm dùng sức xoa khớp ngón tay cho anh, Cố Mạc có chút đau lòng.
Cô vì anh đã bận rộn cả đêm rồi.
"Không có vấn đề! Em còn trẻ, đầy tinh lực nha!" Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, cười ha ha.
Cố Mạc lấy bàn tay không bị thương vuốt ve khuôn mặt Tiếu Nhiễm, trong đôi mặt đầy thâm tình.
"Dễ chịu chút nào không?" Tiếu Nhiễm mát xa cho Cố Mạc gần nửa tiếng, quan tâm hỏi han.
"Có chứ!" Cố Mạc thu tay, "Em rửa tay rồi đi ngủ đi. Anh làm việc thêm một chút!"
"Vẫn còn làm việc sao?" Tiếu Nhiễm lo lắng nhìn ngón tay của Cố Mạc.
"Có chút văn kiện cần dùng vào buổi họp sáng mai. Anh phải chỉnh lại một chút!" Cố Mạc mỉm cười nói.
"Em giúp anh!" Tiếu Nhiễm lập tức xung phong.
"Em sẽ khiến anh phân tâm! Không tốt!" Cố Mạc cười nói.
"Anh chỉnh sửa tài liệu nhất định phải đánh máy! Em có thể giúp mà!" Tiếu Nhiễm nắm tay Cố Mạc, dẫn anh đến bàn làm việc.
Cố Mạc ngồi vào ghế dựa, kéo Tiếu Nhiễm vào trong lòng, khàn giọng nói: "Được! Vậy tối nay em làm hai tay cho anh!"
Tiếu Nhiễm vui vẻ mở laptop, dựa theo lời Cố Mạc mà chỉnh sửa tài liệu.