Editor: Chi Misaki
Nhìn biệt thự Tưởng gia càng ngày càng gần, biểu tình của Phùng Hân ngày càng ngưng trọng.
Cô nhớ tới lúc cô đi cầu xin ba gặp mẹ một lần cuối cùng khi đó, ông ấy vô cùng tuyệt tình.
Cô nhớ tới chính mình bị Tưởng gia cự tuyệt trong đau đớn,
Cô nhớ tới lúc...
Rốt cuộc đi gặp Tưởng phu nhân là quyết định đúng hay sai?
Phùng Hân do dự rồi.
Cố Mạc dừng xe trước cửa biệt thự, trịnh trọng nói: "Tiểu Phùng, nếu cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, tôi có thể đưa cô trở về."
Phùng Hân nắm chặt tay, quay đầu, kiên cường cười nói: "Không cần. Sớm muộn cũng phải gặp một lần, để giải quyết hết mọi khúc mắc trong lòng cho tốt."
Nghe thấy Phùng Hân nói, Cố Mạc tiện mở cửa xe, ung dung đi xuống. Sau khi khóa xe lại, anh cùng Phùng Hân sóng vai đi vào biệt thự.
Tưởng phu nhân nghe thấy tiếng ô tô đi tới liền vội vàng chạy ra.
Lúc bà nhìn thấy Phùng Hân cùng Cố mạc sóng vai đi vào khi đó, bà giống như nảy sinh ra ảo giác.
Bà nhìn thấy trước mặt là Cố Mạc cùng Y Nhiên.
Thời gian tựa hồ như quay trở lại.
Bà nhìn thấy con gái cùng con rể của mình!
Ánh mắt mỹ lệ của bà rốt cục cũng tràn đầy nước mắt, kích động chạy tới ôm lấy Phùng Hân: "Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên của mẹ!"
Phùng Hân cũng cũng không có đáp lại Tưởng phu nhân, tay cô vẫn buông thõng bên người, cơ thể cứng ngắc: "Tưởng phu nhân, cháu không phải con gái của dì. Làm ơn hãy gọi cháu là Phùng Hân."
"Phùng Hân?" Tưởng phu nhân nháy mắt.
"Cháu là Phùng Hân, con gái của Phùng Bảo Bảo, người mà dì vẫn luôn không chấp nhận, không cho nhập tịch- Phùng Hân." Phùng Hân lãnh đạm trả lời.
"Thực xin lỗi! Lúc ấy bác đã quá cố chấp..." Tưởng phu nhân hối hận nhìn Phùng Hân.
Sau khi Y Nhiên mất, Tưởng Bình nói cho bà biết ông có con gái lưu lạc ở bên ngoài, muốn cho con bé nhập tịch. Thế giới của bà lúc ấy liền sụp đổ. Bà không thể chấp nhận được việc bị chồng phản bội, song còn đưa về cho bà một cô” con gái”.
Bà kiên quyết không đồng ý.
Sau đó tất cả đều trở thành bi kịch.
Bà chẳng những mất đi Y Nhiên, mà còn mất thêm cả Tưởng Bình nữa.
Nếu lúc ấy bà không cố chấp như vậy, đồng ý tiếp nhận Phùng Hân, không đối xử ngoan độc với Tưởng Bình, có lẽ Tưởng gia vẫn luôn có ba người sống vui vẻ bên nhau: bà, Tưởng Bình, Nhiên Nhiên ( Phùng Hân).
Phùng Hân nhìn đến Tưởng phu nhân một đầu
tóc bạc vẫn đang cố gắng giải thích, trái tim giống như mềm nhũn: "Dì không cần giải thích với cháu. Cháu chịu không nổi."
"Hân Hân, bác có thể gọi con là Nhiên Nhiên không?" Tưởng phu nhân si ngốc nhìn khuôn mặt của Phùng Hân, thanh âm run rẩy cất lời hỏi.
"Có thể." Phùng Hân gật đầu.
"Mau vào ngồi!" Tưởng phu nhân lúc này mới ý thức được tất cả mọi người đều đang đứng ngoài cửa, nên lập tức kéo Cố Mạc cũng Phùng Hân vào trong.
Bộ dáng của Phùng Hân rất giống Y Nhiên, nhất thời bà cảm thấy mình đang nắm tay con gái mình mà không phải là Phùng Hân.
Phùng Hân ngồi ở trên ghế sofa, có chút co quắp.. nhìn cách bài trí trong phòng khách.
Ánh mắt của Tưởng phu nhân rất không bình thường, giống như muốn ăn cô... Khiến cô có một cảm giác vô cùng bất an.
"Nhiên Nhiên, con có muốn uống Cappuccino không? Là đồ uống con thích nhất đấy!" Tưởng phu nhân nhiệt tình hỏi.
Cố Mạc dùng lực ho khan một tiếng: "Bác gái, cô ấy không phải là Y Nhiên."Tưởng Y Nhiên cực kỳ thích uống Cappuccino, cũng có lẽ bỏi vì là một diễn viên múa, cho nên cô ấy không dám uống, chỉ khi nào thực sự không nhịn nổi nữa, cô mới uống một ly rất nhỏ.
Bác gái vẫn biết thứ con gái mình yêu thích nhất, nên tựa hồ như đem thứ con gái mình yêu thích nhất áp đặt lên người khác mất rồi.
"A......" Tưởng phu nhân có chút mất mác lên tiếng.
"Tưởng phu nhân, cháu không uống cà phê. Có nước cam hay loại khác cũng được?" Phùng Hân uyển chuyển hỏi lại. Tuy cô chỉ tạm thời làm thêm chức người mẫu, nhưng vẫn muốn cố gắng bảo trì dáng người. Những đồ uống có hàm lượng đường cao vẫn luôn tận lực không dùng đến.