Editor: Quỷ Quỷ
Vương Giai Tuệ bưng cơm rang trứng ra khỏi nhà bếp, đặt trước mặt Cố Nhiên:”Đây! Chỉ có cơm rang trứng. Anh chịu khó một chút.”
“Chỉ cần là em làm, bánh ngô dưa muối đều ngon cả.” Cố Nhiên đón lấy cơm rang, cười thỏa mãn nói.
“Cứ như em vừa làm sơn hào hải vị vậy.” Vương Giai Tuệ cảm nhận được một loại hạnh phúc mãnh liệt.
“Sai!” Cố Nhiên cười trừng mắt nhìn, “So với sơn hài hải vị còn ngon hơn.”
“Em đang hoài nghi anh có phải là từ Châu Phi đến đây tị nạn không?” Vương Giai Tuệ không hề nghĩ mình có thể làm cơm ngon đến vậy.
Cố Nhiên tuy rằng không xuất thân từ một gia đình quá mức giàu có, nhưng cũng là một thế gia hành nghề y, anh trai thì thuộc hàng tỉ phú, chính mình lại là chuyên gia chỉnh hình, có cái gì mà anh ấy chưa từng thấy qua? Đừng nói là sơn hào hải vị, chỉ e Thao Thiết thịnh yến cũng từng ăn rồi. Cô không tin một bát cơm rang trứng của mình còn ngon miệng hơn mấy thứ mỹ thực kia.
Anh chỉ muốn làm cho cô vui đây mà.
Cố Nhiên cười cầm đũa, ăn cơm rang trứng cứ như đang thưởng thức mỹ thực, vừa ăn vừa nói:”Thơm quá.”
Vương Giai Tuệ nâng cằm, mê muội nhìn Cố Nhiên.
Người đàn ông này thật sự rất tuấn tú, sống mũi thẳng tắp, mắt sáng như sao.
Rõ ràng có thể kiếm cơm nhờ khuôn mặt này, nhưng lại lăn lộn với nghề y.
“Ăn chậm một chút! Không có ai ăn tranh với anh đâu!” Nhìn thấy Cố Nhiên suýt nữa thì nghẹn, Vương Giai Tuệ nhanh chóng rót một cốc nước mang đến.
“Đói chết anh.” Cố Nhiên uống một hớp, nhếch miệng cười cười.
“Trên máy bay không phải có bữa tối sao?” Vương Giai Tuệ tuy rằng chưa bao giờ ngồi máy bay, nhưng cũng nghe nói trên máy bay có phục vụ bữa ăn.
“Anh vừa lên máy bay thì lăn ra ngủ, mở mắt ra đã về đến A thị rồi. A! Quá lời cho hãng hàng không rồi.” Cố Nhiên khoa trương nhún vai.
Nghe Cố Nhiên nói, Vương Giai Tuệ lập tức đau lòng nói:”Mệt lắm à?”
Cố Nhiên gật gật đầu:”Hôm nay vốn có sắp xếp một cuộc phẫu thuật, là mẹ của XXX ngã từ trên cầu thang xuống, nghe nói anh không ở B thị nên không mổ được.”
Cố Nhiên đang nói tới một nhân vật lớn thường xuyên xuất hiện trên các bản tin.
“Đó là
vị y thuật của anh rất cao.” Vương Giai Tuệ sùng bái nhìn Cố Nhiên,
“Em đã từng nghe câu ‘Gần vua như gần cọp’ chưa?” Cố Nhiên thở dài, “Tuy rằng chỉ là gãy xương bình thường, nhưng cũng có nguy hiểm, lỡ như chân bị tụ máu…… Aiiii….Áp lực vô cùng.”
Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của Cố Nhiên, Vương Giai Tuệ vươn tay, vỗ nhẹ nhẹ lên đầu anh:”Ngoan! Đều trôi qua rồi!”
“Vẫn là A thị tốt hơn, không có nhiều nhân vật lớn. Quan trọng nhất là có em.” Cố Nhiên nửa đùa nửa thật nói.
“Cơm sắp nguội rồi!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt thúc giục Cố Nhiên.
Cố Nhiên nhanh chóng và vài miếng, cơm rang trứng đã sạch bách.
“Có muốn ăn nữa không?” Vương Giai Tuệ cầm bát, quan tâm hỏi.
“No rồi.” Cố Nhiên thỏa mãn dựa vào ghế, bắt chéo chân nói.
Vương Giai Tuệ cầm bát đũa vào nhà bếp, rửa xong thì úp vào tủ, đang muốn quay vào phòng khách thì nhìn thấy Cố Nhiên đang dựa vào cửa nhà bếp, nhìn mình thỏa mãn.
“Không phải anh rất mệt sao? Sao lại đứng đây làm người giữ cửa?” Vương Giai Tuệ nhíu mày.
Một ngày anh phải làm hai cuộc phẫu thuật quan trọng, cơm cũng chưa ăn liền bay về A thị, không phải nói mệt đến mức lên máy bay thì lăn ra ngủ sao? Sao lại không đi nghỉ ngơi?
Anh không biết chăm sóc bản thân gì cả!
“Muốn nhìn em.” Cố Nhiên đi tới, kéo Vương Giai Tuệ vào lòng, mê hoặc cười nói.
Gò má Vương Giai Tuệ ửng đỏ:”Mặt em có cái gì đẹp đâu.”
“Đẹp! Vô cùng xinh đẹp.” Cố Nhiên lập tức khoa trương khen.
Anh biết Giai Tuệ bởi vì xuất thân, hoàn cảnh gia đình mình mà có chút tự ti, anh muốn cho cô thêm tự tin, biết mình là độc nhất vô nhị.
“Lưỡi không xương!” Vương Giai Tuệ cười sẵng giọng.