Editor: Nhã Y Đình
Nghe thấy bác sĩ Vương tuần sau sẽ phải rời đi, Ứng Mẫn rũ mắt xuống, cười quỷ dị.
"Tiểu Mạc nghĩ thật chu đáo!" Tưởng phu nhân nghe thấy bác sĩ Vương nói vậy lập tức hết buồn, cười nói.
Bà mắc bệnh này đã năm năm, Cố Mạc cũng đã tốn một số tiền lớn đề mời bác sĩ Vương chữa bệnh cho bà. Hiện giờ, bà đã hồi phục, anh cũng không mặc kệ bác sĩ Vương mà sắp xếp một chỗ làm tốt cho bác sĩ Vương, bà cũng yên tâm hơn.
"Cố Mạc vẫn như vậy!" Ứng Mẫn dịu dàng cười.
Tưởng phu nhân uống thuốc xong, đưa cốc nước cho bác sĩ Vương, thoải mái cười rộ lên, "Bác nhìn Tiểu Mạc từ nhỏ, là một đứa bé mặt lạnh nhưng tâm nóng!"
Nghe Tưởng phu nhân khen Cố Mạc giống như khen ngợi con rể của mình, đáy lòng Ứng Mẫn cười lạnh.
Cố Mạc vĩnh viễn không có khả năng trở thành con rể bà đâu!
Tưởng chừng Tưởng Y Nhiên đã nắm giữ được Cố Mạc trong tay những vẫn vô phúc. Sau cùng lại còn mất mạng.
Bởi vì chân mệnh của Cố Mạc không phải là cô ta!
Đương nhiên cũng không phải là Tiếu Nhiễm!
Tiếu Nhiễm!
Cô có thể cướp Cố Mạc được thì sao chứ? Cuối cùng vẫn sẽ giống như Tưởng Y Nhiên, không thể giữ được anh!
Cô có thể giữ được mạng nhỏ là may mắn hơn Tưởng Y Nhiên rất nhiều rồi.
Tuy trong lòng Ứng Mẫn trào phúng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt kiếng che dấu đi sự sắc bén, "Đúng vậy, bác xem công việc anh ấy bận rộn như thế mà vẫn còn giúp bác sắp xếp kiểm tra nha!"
Tưởng phu nhân ngẩng đầu nhìn đồng hồ: "Chắc sắp đến rồi!"
Nghe thấy Cố Mạc sắp đến, hai mắt Ứng Mẫn phát ra tia sáng vui vẻ.
Thật lâu rồi cô ta chưa nói chuyện với Cố Mạc rồi. Lần trước gặp tai sân bay, cô và anh chẳng khác nào người xa lạ, lạnh lùng như tảng băng.
Trước mặt Tưởng phu nhân, anh sẽ không nỡ đuổi cô ta đi đâu.
Hơn nữa, cô ta tới là quan tâm đến tình trạng của Tưởng phu nhân, về tình về lý anh cần phải nhiệt tình với cô ta hơn ột chút.
Rốt cuộc cũng có thể nói chuyện tử tế với anh.
Tưởng phu nhân đang muốn đứng dậy đi ra ngoài xem thì nghe thấy tiếng ô tô phanh lại.
Bà cười, vỗ mu bàn tay của Ứng Mẫn: "Cố
Mạc tới rồi! Con ngồi đây, bác đi đón nó!"
"Con đi với bác!" Ứng Mẫn không ngồi yên tại chỗ, lập tức đứng lên, đi theo Tưởng phu nhân ra ngoài đón c,
Cố Mạc vừa xuống xe, còn chưa kịp mở cửa xe cho Tiếu Nhiễm đã nghe thấy tiếng Tưởng phu nhân gọi, xoay người lễ phép chào: "Bác gái!"
Lúc nhìn thấy Ứng Mẫn, anh cảm thấy sửng sốt.
"Bác sĩ Ứng đến thăm bác. Đứa bé này thật sự quan tâm đến bác, sợ bác đau đầu!" Tưởng phu nhân cười giải thích.
Ứng Mẫn cẩn thận cười với Cố Mạc: "Cố Mạc, đã lâu không gặp!"
Cố Mạc lạnh nhạt gật đầu một cái, xoay người mở cửa xe.
Tiếu Nhiễm tức giận xuống xe, ôm chặt lấy cánh tay Cố Mạc: "Dì Ứng Mẫn, đã lâu không gặp! Dì đúng là trưởng thành không ít nha!"
Ứng Mẫn nghe Tiếu Nhiễm nói vậy tức giận siết chặt nắm đấm.
Không phải cô chỉ trẻ hơn 10 tuổi thôi sao?
Vừa gặp đã nói móc cô ta là gái ế!
Lấy sớm thì có gì tốt chứ?
Cứ chờ xem!
Tưởng phu nhân thấy Tiếu Nhiễm, nụ cười trên mặt nhạt đi vài phần: "Con cũng tới sao?"
"Mẹ nuôi, Cố Mạc nói muốn dẫn mẹ đi kiểm tra, sao con có thể không đi cùng chứ?" Tiếu Nhiễm nhảy đến trước mặt Tưởng phu nhân, thân mật ôm cánh tay bà.
"Có Cố Mạc đi cùng là được rồi. Không phải con sắp thi đại học sao? Sao lại không ở nhà ôn tập chứ?" Lời nói tưởng như quan tâm của Tưởng phu nhân nhưng thật ra là không muốn cô đi cùng. Bà không hề muốn gặp Tiếu Nhiễm. Sau khi gặp Phùng Hân Nhiên, bà cảm thấy Tiếu Nhiễm là cái dằm đâm vào cổ họng phải nghĩ cách nhổ bỏ. Nếu không thì Cố Mạc sao có thể cưới Hân Nhiên chứ?