Editor: Quỷ Quỷ
Ngồi trên đài quan sát chọc trời, Cố Nhiên vừa lòng nhìn Vương Giai Tuệ đang sợ hãi, chờ đợi cô nhào vào ngực mình, nhưng cô lại cầm chặt tay vịn, cứng ngắc dựa vào bức tường thủy tin, chính là không cho anh như ý.
Rơi vào đường cùng, anh đành phải chủ động kéo cô vào lòng:”Không ngờ tiểu hạt tiêu của anh cũng có lúc sợ hãi thế này.”
“Cao như vậy….anh không sợ à?” Vương Giai Tuệ ngay cả nhìn xuống dưới cũng không dám.
Nếu không lên đến đây, cô còn không biết mình có chứng sợ độ cao. Nếu không phải thì chính là nhát gan.
Cô vẫn cho mình là cỏ nhỏ kiên cường, hóa ra cô cùng lắm chỉ là bông hoa loa kèn. Nở bung ra còn sợ sương đánh.
“Anh là đàn ông.” Cố Nhiên không kìm chế được cười nói, “Độ cao này có là gì.”
“Rất cao đó!” Vương Giai Tuệ nhìn thoáng xuống dưới, lại sợ đến mức túm chặt áo Cố Nhiên không buông.
“Nhìn đi chỗ khác.” Vương Giai Tuệ nắm vai Vương Giai Tuệ xoay cô lại áp lưng vào ngực mình, một lần nữa ôm hông cô, “Tiểu hạt tiêu, có anh ôm em, sẽ không ngã xuống đâu. Có ngã thì hai ta cùng ngã. Em mở to mắt nhìn ra bên ngoài đi, rất thú vị. Tất cả mọi người đều như con kiến nhỏ vậy. Chúng ta có giống Hùng Ưng không?”
“Đứng càng cao càng rõ. Kỳ thật, chúng ta cứ như kiến chúa vậy.” Vương Giai Tuệ dũng cảm nhìn về phía trước, kích động nói.
“Trọng vũ trụ này, loài người chính là những sinh vật nhỏ bé. Ham muốn nhiều mà làm gì? Trân trọng hiện tại thật tốt mới đúng!” Cố Nhiên dùng sức gõ đầu Vương Giai Tuệ.
“Rất đau đó!” Vương Giai Tuệ bất man quay đầu lại kháng nghị.
“Em có thể đánh lại.” Cố Nhiên trêu chọc trừng mắt nhìn.
“Mặc kệ anh.” Vương Giai Tuệ kiên quyết nói, quay ra ngoài nhìn. Tầm nhìn từ trên cao so với mặt đất thật sự khác nhau, rất nhiều chuyện đột nhiên trở nên rõ ràng.
Đời người chỉ có mấy cái chục năm ngắn ngủi, vì sao phải mải mê đuổi theo những thứ ngoài thân mà để bụng?
Là của mình thì chính là của mình, không phải là của mình thì có muốn cũng không được.
Đúng như Cố
Nhiên nói, phải trân trọng hiện tại mới đúng.
Cô nắm chặt bàn tay Cố Nhiên đang đặt bên hông mình, khóe môi hơi nhếch lên.
Cố Nhiên khẽ cắn vành tai Vương Giai Tuệ, mê hoặc cười nói:”Có yêu anh không?”
“Biết rõ rồi còn hỏi! Ngày hôm qua không phải đã cho anh đáp án rồi hay sao?” Vương Giai Tuệ đỏ mặt hỏi lại.
“Em không nói làm sao anh biết được?” Cố Nhiên giọng buồn buồn cười một tiếng.
“Hôn……thì đã hôn rồi……..còn muốn nói thế nào nữa?” Vương Giai Tuệ xấu hổ nói. Cô đã chủ động hôn anh, chẳng lẽ biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao? Bắt cô phải nói thẳng ra là yêu anh sao?
Cố Nhiên quay Vương Giai Tuệ lại, một tay ôm hông cô, một tay ôm mặt cô, mười phần khí phách hôn cô.
Hơi thở của anh như bị kìm nén cả trăm năm, trong nháy mắt là tâm hồn Vương Giai Tuệ điên đảo. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của Cố Nhiên.
Chung quanh đột nhiên vang lên tiếng huýt sáo trầm trồ và khen ngợi.
Vương Giai Tuệ mở bừng mắt ra.
Cô không nhìn thấy viễn cảnh đâu nữa, mà người người đều đang vây quanh nhìn mình vào Cố Nhiên thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ dựng lên, cả người nóng bừng.
Cô lập tức đẩy Cố Nhiên ra, xấu hổ cúi đầu chui ra khỏi đám người chạy ra đài quan sát.
“Thật ngại quá, vị hôn thê của tôi da mặt mỏng.” Cố Nhiên bị Vương Giai Tuệ túm đi không kiềm chế được giải thích với mọi người.
“Bác sĩ Mông Cổ, anh còn nói nữa em sẽ không yên anh đâu!” Vương Giai Tuệ thẹn thùng rống to.
Cố Nhiên nhanh chóng ngậm miệng, ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học để mặc cho Vương Giai Tuệ túm đi.