Editor: Chi Misaki
Tỉnh táo lại, Tiếu Nhiễm ghé vào trên người Cố Mạc, bất an nói: "Mạc, anh không tránh YUN.”
Cố Mạc vỗ vỗ lưng cô, thanh âm khàn khàn nói: "Kỳ an toàn."
"Em nói không chỉ là ngày hôm nay!" Tiếu Nhiễm ngồi xuống, cố gắng để cho chính mình thanh tỉnh.
Mấy ngày nay cô vẫn vui sướng trong việc anh đi công tác trở lại, vậy mà lại quên mất việc tránh YUN.
Anh giống như không có phòng tránh YUN!
Nếu mang thai thì phải làm sao bây giờ?
Cố Mạc vươn tay, ôm lấy Tiếu Nhiễm vào trong ngực, xoay người đặt cô ở dưới thân: "Nha đầu, em còn đang trong lúc dưỡng bệnh, anh đã hỏi qua mẹ, bà ấy nói thời gian này khá an toàn không dễ mang thai. Không cần lo lắng.Anh muốn yêu em!"
Nói xong, anh liền cúi đầu, nhiệt tình khóa lại môi cô, không cho cô lại nghĩ nhiều.
Anh thực sự không nói cho cô biết, nếu thực mang thai, đó chính là trúng giải thưởng lớn. Là việc mà anh cầu còn không được.
Bệnh vô sinh của cô cực kỳ nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức chủ nhiệm khoa phụ sản như mẹ anh cũng phải phát sầu
Cho nên bọn họ chẳng cần phải phòng tránh YUN.
"Vạn nhất mang thai a?" Tiếu Nhiễm dùng lực đẩy khuôn mặt của Cố Mạc vẫn luôn chôn vào cổ cô nãy giờ ra, bất an chớp chớp mắt.
"Có liền sinh. Chúng ta đều đã thích baby." Cố Mạc cười che lại môi cô, dùng nhiệt tình phá vỡ lý trí của cô, khiến cô trầm luân...
...
Cố Hoài Lễ về đến nhà, nhìn đến mẹ mình đang ở trong phòng khách xem ti vi, liền khẩn trương tiến lên, quan tâm hỏi: "Mẹ, sao giờ này mẹ còn chưa ngủ?"
"Mẹ cao hứng." Bà nội Cố hưng phấn cầm tay con trai nói.
"Có việc gì vui sao? Xem mẹ thực cao hứng!" Cố Hoài Lễ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nho nhã cười hỏi.
"Con trai từ lâu không yêu của con rốt cuộc cũng vướng phải lưới tình rồi." Bà nội Cố đắc ý nói.
Cố Nhiên mấy năm nay đều lưu luyến ở bụi hoa bên ngoài, tuy bạn giường có không ít, nhưng bạn gái chân chính thì một người cũng không có. Thằng bé rốt cuộc cũng có thể khống chế trái tim mình, cùng người co gái bình thường bàn chuyện yêu đương.Cái này cón có thể không khiến bà vui vẻ sao?
"Mẹ là nói Tiểu Nhiên?Thằng nhóc này không phải ngày nào cũng yêu sao?" Cố Hoài
Lễ không cho là đúng nói. Cố Nhiên ba ngày hai bữa đổi bạn gái, ông đối với đứa con trai này một chút tâm muốn giáo huấn cũng không có, bởi vì căn bản là không khuyên được.
Hai thằng con trai cùng ông vốn là hai thái cực. Người nào cũng không nghe ông nói.
"Trước kia không gọi là yêu, kia gọi là trò đời, gọi là phong lưu không kềm chế được. Thằng bé bây giờ là thật tình." Bà nội Cố cười tươi như hoa nói.
"Mẹ, mẹ biết cái gì là trò đời, phong lưu không kềm chế được?" Cố Hoài Lễ bị mẹ mình dùng từ làm cho ông buồn cười không nhịn được.
"Sao? Mẹ không thể nói sao?" Bà nội Cố nghiêm mặt, tức giận nói.
Cố Hoài Lễ cười quỳ gối trước xe lăn của mẹ mình, một bên giúp bà xoa bóp chân, một bên cười nói: "Có thể!"
Bà nội Cố đắc ý nở nụ cười.
"Bạn gái lần này của Tiểu Nhiên là ai? Chúng ta có từng gặp qua sao?" Cố Hoài Lễ tò mò hỏi.
Mấy ngày nay thật đúng là không có nghe thấy chuyện lùm xùm tình yêu của con trai truyền đến tai, chẳng lẽ là hồi tâm chuyển ý rồi sao?
"Đã gặp qua. Là nha đầu đêm 30 đã đến nhà chúng ta ăn cơm rồi đấy, bạn thân của Tiểu Nhiễm." Bà nội Cố hài lòng cười nói.
"Con bé ấy?" Cố Hoài Lễ sửng sốt một phen.Con trai ông đối với người phụ nữ nào cũng không quá 3 phút nhiệt tình nóng bỏng, cho nên đêm 30 đó Cố Nhiên nhiệt tình với đứa nhỏ kêu Giai Tuệ kia ông cũng không coi là thật. Ông cho rằng con trai cũng chỉ như mọi khi mà thôi, không nghĩ tới vậy mà lại thành thật rồi.
"Uhm. Một nha đầu rất xinh đẹp." Bà nội Cố cười haha không ngừng nói, "Không nghĩ tới Tiểu Nhiên thằng bé này lại thích trâu già gặm cỏ non."
Cố Hoài Lễ cũng bị mẹ mình lây cười theo.