Editor: Chi Misaki
Nếm qua điểm tâm, Cố Tương liền lên lầu ngủ bù. Cố Mạc mang theo Tiếu Nhiễm đi bệnh viện.
Thời điểm chờ đến lúc kiểm tra, Cố Mạc liền có chút khẩn trương.
Anh vô cùng cẩn thận không để cảm xúc của mình lộ ra bên ngoài.
Anh ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, xoa xoa đầu cô.
Lúc bác sĩ hô gọi tên cô, anh lập tức đứng lên.
"Mời ngài dừng bước." Hộ sĩ nhìn thấy anh muốn theo vào, lập tức vươn tay ngăn lại.
"Tôi là chồng cô ấy!" Cố Mạc lãnh khốc nói.
Nghe thấy lời anh nói, hộ sĩ kinh ngạc liền cho vào. Cô gái vừa mới đi vào xem ra còn là vị thành niên, vậy mà đã kết hôn rồi.
Cố Mạc đi đến bên cạnh Tiếu Nhiễm, nắm chặt tay cô, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ."
"Chỉ là một cái kiểm tra thôi." Tiếu Nhiễm không rõ vì sao Cố Mạc lại nghiêm túc như vậy, "Anh sao lại còn khẩn trương hơn em thế?"
"Có sao?" Cố Mạc bật cười. Anh đã cố gắng che giấu cảm xúc của bản thân, thật không ngờ vẫn bị Tiếu Nhiễm thấy được.
Chỉ cần gặp cô, anh liền vô pháp bình tĩnh.
Anh lo lắng nhìn ảnh 3D, nhíu mày.
Khác nghề như cách núi, tuy anh là chuyên gia khoa não, nhưng lại hoàn toàn không hiểu phụ khoa gì cả.
Hi vọng chứng vô sinh của cô có thể trị khỏi.
Nhưng anh thực không dám ôm hy vọng quá lớn, sợ hy vọng không đến, thất vọng anh vô pháp thừa nhận.
Nếu không phải tại mẹ con Dương Nguyệt Quyên, baby của bọn họ đã được 4 tháng rồi, thậm chí còn có thể thông qua kiểm tra mà nhìn thấy hình hài nho nhỏ kia.
Thời điểm bọn họ cầm kiểm tra kết quả giao cho Chu Cầm, ánh mắt của bà khá căng thẳng, sau khi ngẩng đầu liền khôi phục sự lãnh đạm hằng ngày: "Mẹ nghe Tiểu Mạc nói lần này đau bụng kinh của con nghiêm trọng hơn những lần trước, mẹ kê cho con một thang thuốc Đông y, trở về nhớ đúng hạn dùng thuốc."
"Cảm ơn mẹ!" Tiếu Nhiễm không nghi ngờ gì liền đáp.
Cô so với những cô gái khác thì may mắn hơn, mẹ chồng chảng những không ác độc, lại còn cực kỳ quan tâm cô.Nhà nào có mẹ chồng quan tâm trị bệnh đau bụng kinh cho con dâu?
Cô cảm thấy chính mình thực may mắn.
Cảm tạ Thượng Đế đã để cô gả cho Cố Mạc.
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, mê muội nhìn thoáng qua Cố Mạc.
"Mẹ?" Cố Mạc dụng ánh mắt hỏi bệnh tình.
Ánh mắt Chu Cầm căng thẳng, mí mắt buông xuống.
Cố Mạc từ trong ánh mắt bà
đã biết được tất cả. Anh có chút mất mác đau lòng, bàn tay không tự chủ lại nắm chặt bàn tay Tiếu Nhiễm.
"Làm sao vậy?" Tiếu Nhiễm lập tức nghi hoặc nhìn về phía Cố Mạc.
Bàn tay anh nắm khiến cô thấy đau.
"Không nỡ khiến em đau." Cố Mạc khẩn trương thấp giọng trấn an, chỉ sợ Tiếu Nhiễm phát giác ra cái gì.
Mất đi baby cô đã rất thống khổ rồi, rất không dễ dàng mới bước qua được nỗi đau này, nếu như lại biết thêm bản thân mình không thể làm mẹ được nữa, cô làm sao có thể chịu được đây? Anh không dám nghĩ đến. Cho nên anh tất phải nói dối.
"Cũng không phải tật xấu. Ở lớp họ bọn em có một nữ sinh đau bụng kinh có tật xấu." Tiếu Nhiễm cười nói, "Anh đừng có khoa trương như vậy được không?"
"Người đau là em nên anh không thể không lo lắng." Cố Mạc mím môi mỏng, khe khẽ thở dài.
"Tiếu Nhiễm... Uh`m... Đau bụng kinh có vẻ khó chữa. Không sợ, mẹ là bác sĩ khoa phụ sản, mẹ sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho con." Chu Cầm ý vị thâm trường nhìn thoáng qua con trai.
Cố Mạc cảm kích nở nụ cười.
Anh nghe hiểu ý mẹ mình muốn nói, mẹ bảo anh không cần sốt sắng, bà sẽ nghĩ cách chữa khỏi chứng vô sinh cho co dâu.
Chu Cầm kê xong đơn thuốc, liền đưa đơn cho Cố Mạc: "Đi lấy thuốc đi."
Cố Mạc nhận lấy đơn, nói với mẹ mình: "Buổi tối tan tầm con cùng Tiểu Nhiễm qua đón mẹ."
"Ba con đã nói tan tầm sẽ đến đón mẹ." Đôi mắt lạnh nhạt của Chu Cầm rốt cục cũng vụt sáng.
Tiếu Nhiễm hâm mộ nhìn mẹ chồng.
Sau khi ngồi vào Maybach, cô nói với Cố Mạc: "Thực hâm mộ ba mẹ. Đều đã vợ chồng già rồi, nhưng lại vẫn ân ái như thế."
Cố Mạc cầm chặt lấy bàn tay của Tiếu Nhiễm, thanh âm khàn khàn nói: "Không cần hâm mộ! Chúng ta rồi cũng sẽ như vậy!"