Editor: Nhã Y Đình
Cố Nhiên đỗ xe ở ở bãi đậu, cười nói: "Đến rồi!"
Vương Giai Tuệ nắm chặt hai tay, bất an hỏi: "Em có thể không đi được không?"
"Không thể!" Cố Nhiên nhéo mũi Vương Giai Tuệ, "Anh đã nói với người trong nhà là dẫn bạn gái đến. Em không thể chưa lâm trận mà bỏ chạy thế được!"
"Được rồi!" Vương Giai Tuệ do dự mở cửa xe, bước ra ngoài.
Cố Nhiên đi tới, dắt tay Vương Giai Tuệ, cổ vũ: "Đừng sợ. Em đều gặp người nhà anh rồi. Bọn họ cũng không phải sài lang hổ báo gì, sẽ không ăn thịt em đâu!"
Vương Giai Tuệ bị Cố Nhiên chọc cười, cũng bớt lo lắng trong lòng.
Cố Nhiên hài lòng dẫn cô đi vào nhà hàng, vào trong thang máy.
Rất nhanh đã đến cửa phòng riêng, Vương Giai Tuệ dừng bước.
Tuy cô rất quen thuộc với Tiếu Nhiễm, cũng biết tất cả mọi người trong Cố gia nhưng vẫn xấu hổ, không dám vào.
Cô có thể đào ngũ được không?
Cố Nhiên giữ chặt bả vai cô, thì thầm bên tai: "Em cữ nghĩ đi ăn bữa cơm rau dữa với bạn thân. Chỉ là có thêm nhiều người một chút thôi!"
"Gì mà cơm rau dưa chứ? Ở trong đều là người nhà anh đó!" Vương Giai Tuệ ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhiên một cái.
"Ăn cơm với người nhà mới gọi là cơm rau dưa mà!" Cố Nhiên khí phách đẩy mạnh Vương Giai Tuệ vào trong phòng.
Vương Giai Tuệ xấu hổ đứng ở cửa, gật đầu chào hỏi tất cả mọi người trong phòng: "Bà nội, bác trai, bác gái....."
"Giai Tuệ tới rồi sao? Mau ngồi đi!" Bà nội Cố cười vui vẻ.
Cố Hoài Lễ mỉm cười, nói: "Đều là người trong nhà. Tự nhiên đi!"
Vương Giai Tuệ gật đầu.
"Giai Tuệ, ngồi đây!" Tiếu Nhiễm đã giữ chỗ cho Vương Giai Tuệ, nhìn tình vẫy tay với cô.
Cố Nhiên ấn cô ngồi xuống bên cạnh Tiếu Nhiễm, rồi cũng tự động ngồi xuống bên cạnh: "Bị tắc đường nên tụi con tới chậm!"
"Tới là tốt rồi!" Bà nội Cố hiểu rõ, cười nhìn Vương Giai Tuệ.
Da mặt cô bé này hồng như cánh hoa đào. Vừa nhìn là biết hai người họ đến muộn vì cô sợ hãi gặp mọi người.
Thẹn thùng nha!
"Giai Tuệ, mấy ngày không gặp, rất nhớ bạn nha!" Tiếu Nhiễm cầm tay Vương Giai Tuệ, cười nói. Tiếu Nhiễm có thể cảm nhận được Vương Giai Tuệ rất lo lắng. Lúc trước,
lần đầu đến thăm Cố gia Tiếu Nhiễm cũng lo lắng như vậy.
"Mình cũng thế!" Vương Giai Tuệ nhìn thấy Tiếu Nhiễm, cảm giác lo lắng trong lòng cũng với bớt một chút.
Cố Mạc đưa thực đơn đến trước mặt hai cô, Tiếu Nhiễm liền hiểu ý của anh. Cười mở thực đơn, nói nhỏ bên tai Vương Giai Tuệ: "Mọi người vừa gọi rất nhiều thịt cá rồi. Hai chúng gọi một vài món ngon dưỡng da, giảm cân đi!"
"Bạn còn muốn giảm béo sao?" Vương Giai Tuệ bị Tiếu Nhiễm chọc cười.
Sau khi sảy thai, Tiếu Nhiễm cũng không béo lên, thậm chí có xu hướng càng ngày càng gầy đi. Thấy eo nhỏ không đầy nắm tay của cô ấy khiến cô cực kỳ đau lòng, thật sự sợ chỉ một cơn gió có thể khiến cô ấy bay mất.
"Đương nhiên rồi! Chúng ta phải thật xinh đẹp mới có thể giữ trái tim đàn ông nha!" Tiếu Nhiễm chớp chớp mắt nhìn Vương Giai Tuệ. Thấy khuôn mặt tươi cười của Vương Giai Tuệ, cô chỉ vào thực đơn: "Cái này thì sao?"
"Mình ăn gì cũng được!" Vương Giai Tuệ cười nói. Cô không kén ăn, ăn gì cũng được.
"Bánh ngọt này không tệ. Còn cả cái này nữa....." Tiếu Nhiễm chỉ một đống món điểm tâm ngọt, hưng phấn giới thiệu.
"Không phải vừa rồi bạn nói muốn giảm béo sao?" Vương Giai Tuệ nhìn hình mấy món điểm tâm ngọt, cười trêu ghẹo.
"Món ngon trước mặt cần gì nghĩ đến giảm béo chứ? Cứ ăn no rồi nói tiếp!" Tiếu Nhiễm nói rất hợp lý.
Vương Giai Tuệ hoàn hoàn bị Tiếu Nhiễm đánh bại rồi, cười giống như đóa hoa.
"Đúng vậy! Hôm nay chúng ta tới là để ăn ngon. Giảm béo gì chứ? Hơn nữa, hai đứa gầy như vậy, căn bản không cần giảm béo. Người nên giảm béo là nhóc Tương!" Bà nội Cố cười hiền lành.