Editor: Chi Misaki
Tưởng phu nhân nhìn Lynda, không vui hỏi: "Tiểu Mạc sao lại không tới?"
"Cuộc phẫu thuật của bac được sắp xếp vào 1 rưỡi chiều, Cố tổng nói xong việc công ty liền chạy tới." Lynda khẩn trương giải thích."Kỳ thật anh ấy cũng muốn sớm đến đây bồi ngài, nhưng công ty có chút việc trước hết phải an bài tốt đã, thật sự là chạy không kịp nghỉ. Anh ấy có bao nhiêu tôn trọng bác, bác hẳn là người biết rõ nhất, bác cũng đừng giận anh ấy. Hạ hỏa, hạ hỏa."
"Hay cho một cô thư ký khéo léo." Tưởng phu nhân nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lynda.
"Cháu còn không phải là sợ bác hiểu lầm Cố tổng sao?" Lynda cười nói.
"Tiểu Mạc liền giống như con bác. Bác làm sao có thể hiểu lầm thằng bé?" Sắc mặt Tưởng phu nhân cũng có chút tốt lên.
"Phải phải! Ở trong lòng Cố tổng, bác cũng Cố phu nhân đều là những người quan trọng nhất." Lynda cười theo, cố gắng vì Cố Mạc nói chuyện.
"Nói thì nói như vậy. Nhưng làm sao mà giống nhau được." Tưởng phu nhân có chút ưu thương nói. Bà phẫu thuật, một người thân ở bên cạnh cũng không có. Trừ bỏ Cố Mạc, căn bản là không có ai chờ đợi bên người."Bác đã là một bà cô già rồi."
"Chị Tiểu Phùng nghe thấy bác làm phẫu thuật, đặc biệt từ thành phố B bay tới." Lynda nhìn ra cô đơn cùng bi thương trong mắt Tưởng phu nhân, liền khẩn trương an ủi đối phương.
"Hân Hân sẽ tới?" Tưởng phu nhân lập tức kích động vui mừng nói.
Hiện tại người còn dính dáng đến quan hệ huyết thống với bà cũng chỉ còn có đứa con gái riêng này của Tưởng Bình.
"Hẳn là sắp đến rồi." Lynda cười gật đầu."Cháu có xem qua quảng cáo của cô ấy, bộ dáng thật giống tiểu thư Y Nhiên.Cô ấy mất đi mẹ ruột, bác liền coi cô ấy như con gái thân sinh mà yêu thương đi. Lỗi lầm của cha mẹ dù sao cũng không liên quan gì đến cô ấy."
"Biết rồi." Tưởng phu nhân cười gật đầu.
Bà sẽ yêu thương Hân Hân như con gái ruột thịt của mình.
Tìm cho Hân Hân một tấm chồng tốt!
"Bac thực sự là một người thấu tình đạt lý." Lynda cố gắng khen ngợi Tưởng phu nhân.
Cố tổng sợ Tưởng phu nhân sắp vào phòng mổ mà bị căng thẳng, nên đặc biết dặn cô tới đây để trấn an. Nhìn thấy bộ dáng cô đơn của Tưởng phu nhân, cô liền sinh lòng thương cảm.
Sau khi biết Phùng Hân sẽ tới, tinh thần Tưởng phu nhân liền ở trong trạng thái hưng phấn, quên hết mọi đau thương buồn bực trong lòng.
Lúc Phùng Hân mở cửa đi vào phòng bệnh khi đó, bà
lập tức ngồi dậy, kích động muốn xuống giường.
"Bác gái." Phùng Hân đặt hoa xuống bên giường, khẩn trương đỡ lấy Tưởng phu nhân, để cho bà ngồi lại trên giường bệnh.
Lynda đem hoa đặt lên tủ đầu giường, tiện thể đứng dậy đi thu thập này nọ.
"Hân Hân, con bận rộn như vậy, không cần đến thăm bác." Tưởng phu nhân trong mắt đầy ý cười, gắt gao cầm lấy tay Phùng Hân.
"Có vội vàng cháu cũng sẽ đến thăm bác. Bác là người thân của cháu mà." Phùng Hân vô cùng thành khẩn nói.
Mặc kệ đời trước có ân oán như thế nào, người phụ nữ ốm yếu này cũng là vợ của ba cô, cô muốn có một người bác để yêu thương.
Tưởng phu nhân trong mắt lập tức xuất hiện hơi nước, ôm Phùng Hân, chua xót thở dài: "Bác làm sao lại không phải đây?"
"Bác đừng khóc! Cháu tới đây không phải là muốn làm bác đau lòng." Phùng Hân lo lắng nhìn Lynda cầu xin giúp đỡ.
Lynda đi tới, cười nói: "Bá gái, bác nên cao hứng mới phải. Hiện tại bác chẳng những có một đứa con ngoan, hơn nữa còn là một đứa con gái bảo bối."
"Đúng vậy!" Tưởng phu nhân lau lau nước mắt, cười gật đầu."Nhìn thấy Hân Hân bác thật cao ứng a. Đúng rồi, giữa trưa Cố Mạc sẽ tới đây, con có thể nói chuyện phiếm với thằng bé."
"Chúng cháu không quen thuộc lắm." Phùng Hân xấu hổ nói.
Tưởng phu nhân đây là lại muốn đảo loạn uyên ương mà.
"Không quen mới mới phải nói chuyện cho tốt. Bác thấy Cố Mạc là người đàn ông đẹp trai, tài sản chí ít cũng không dưới trăm triệu. So với người bạn trai kia của cháu thì mạnh hơn nhiều đi?" Tưởng phu nhân cười hỏi.
"Bạn trai cháu có lẽ không có nhiều tiền như Cố Mạc, nhưng anh ấy thực lòng yêu cháu. Cháu cũng rất thương anh ấy." Phùng Hân thật lòng nói.
"Đó là bởi vì trước kia cháu không gặp được Cố Mạc."