Editor: Chi misaki
"Anh sẽ cố gắng nhanh hơn, sớm một chút qua đón em." Cố Mạc cười nói.
"Không cần! Em..." Tiếu Nhiễm nghĩ đến chính mình đã rời khỏi Tưởng gia, Cố Mạc không đón không thấy sẽ hoài nghi, lập tức luống cuống nói.
"Em ở đâu?" Cố Mạc đột nhiên khẩn trương hỏi lại.
"Em...Em ở bên ngoài."
"Đưa điện thoại cho người bên cạnh!" Cố Mạc lạnh giọng ra lệnh.
Tiếu Nhiễm không yên bất an nhìn về phía Phùng Hân nói: "Chị Hân Hân, làm phiền chị rồi."
Phùng Hân nhận lấy điện thoại, nhìn Tiếu Nhiễm lắc đầu một cái: "Cố Mạc, Tiếu Nhiễm ở cùng với tôi. Mặt cô ấy không cẩn thận bị nước nóng hắt..."
"Hai người ở đâu?" Cố Mạc lập tức khẩn trương hỏi.
"Anh trực tiếp tới thẩm mỹ viện XX đi.Chúng tôi cũng sắp đến đây rồi." Phùng Hân nói xong, liền cúp điện thoại.
Tiếu Nhiễm bất đắc dĩ nhìn Phùng Hân: "Chị Hân Hân, sao chị lại nói cho Cố Mạc?Anh ấy hôm nay bề bộn rất nhiều việc."
"Có vội thế nào cũng có quan trọng bằng bà xã của mình không?" Phùng Hân cầm lấy tay Tiếu Nhiễm, thật tâm nói, "Đàn ông kiếm tiền là để cho phụ nữ được sống tốt hơn. Em phải cho anh ấy biết nỗi khổ của em."
"Em sợ anh ấy khó xử.Anh ấy yêu em đã là một sự phản bội đối với Tưởng gia rồi, em không thể để cho anh ấy vì em mà quyết tuyệt với Tưởng gia nữa." Tâm tình Tiếu Nhiễm nặng nề nói. Bởi vì Cố Mạc vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với Y Nhiên, cho nên mới càng đối xử với Tưởng phu nhân tốt hơn, giống con trai ruột đối đãi với mẹ mình vậy. Đây đều là bởi vì anh cưới phải cô- hung thủ giết người. Sự tồn tại của cô khiến cho Cố Mạc phải xấu hổ, cô không thể quá ích kỷ.
"Nếu bác gái vẫn như vậy, quyết tuyệt cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Chị không nghĩ bà ấy lại cố chấp đến thế." Phùng Hân thở dài, "Shawn vừa mới nói đúng. Người thương cảm tất có chỗ đáng hận."
Tiếu Nhiễm cắn môi, không nói gì.
Tưởng phu nhân đã từng là bậc trưởng bối hiền lành phúc hậu.
"Bà ấy quá yêu con gái, phần tình yêu này khiến cho bà trở nên vặn vẹo, thậm chí còn muốn thay mận đổi đào." Tô Hoán phân tích một cách rõ ràng."Chính xác hơn mà nói, bà ấy là một người mẹ ịch kỷ."
"Tiếu Nhiễm, chị hiểu được tâm trạng của em, em là muốn chuộc tội. Đúng là chuộc tội nhưng không phải là để em làm thánh mẫu, bị ngược đãi mà không biết
lên tiếng.Cố Mạc về sau nếu biết em đã từng phải chịu đựng như thế nào, anh ấy sẽ cảm thấy tự trách, tự trách mình đã không chăm sóc cho em thật tốt."
Tiếu Nhiễm sửng sốt.
Cô chỉ nghĩ đến tội nghiệt của mình là không thể tha thứ được, lại không hề nghĩ tới tâm tình của Cố Mạc.
Người ích kỷ cũng vẫn là cô.
"Chị Hân Hân, cám ơn chị." Tiếu Nhiễm cảm kích nhìn Phùng Hân.
"Cuộc sống còn phải tiếp tục, chúng ta không thể mãi sống trong bóng ma được." Phùng Hân ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, đau lòng nói.
Cố Mạc sau khi cúp điện thoại liền gọi Lynda cùng Trịnh Húc vào văn phòng: "Lát nữa đàm phán, hai người hãy thay tôi tham gia."
Nói xong, anh liền càm áo khoác rời đi.
"Cố tổng..." Trịnh Húc còn muốn nói một chút tầm quan trọng của cuộc đàm phán lần này,Cố Mạc đã giống như một làn gió lướt qua anh biến mất sau cánh cửa.
Cố Mạc một bên lo lắng lái xe, một bên gọi điện thoại cho Tiếu Nhiễm: "Nha đầu, sao lại thế này?"
"Chỉ là không cẩn thận bị nước nóng...." Tiếu Nhiễm khẩn trương giải thích, "Không nghiêm trọng đâu."
"Mặt làm sao có thể vô duyên vô cớ bị phỏng? Có phải bác gái..." Cố Mạc mím chặt môi, "Bà ấy là cố ý phải không?"
"Uh`m." Tiếu Nhiễm do dự hồi lâu, "Cố Mạc, anh không cần trách bác ấy. Hôm nay chị Hân Hân dẫn theo anh rể tương lai qua cho nên bác ấy có chút bị kích thích."
Cố Mạc thầm nguyền rủa, tay che loa điện thoại lại.
Anh cho rằng anh cố gắng hiếu thuận với bà ấy, thay Tiếu nhiễm chuộc tội, bà ấy sẽ hồi tâm chuyển ý, thay đổi thái độ với Tiếu Nhiễm. Thật không ngờ tới bà ấy lại ra tay ngoan độc như vậy, dùng nước nóng hắt lên mặt Tiếu Nhiễm.
Là anh đánh giá cao sự thiện lương của bà ấy.