“Số điện thoại tư?”
“Số điện thoại làm việc sẽ bị thư ký loại bỏ.” Ngữ khí của Cố Mạc tuy lạnh như băng, nói ra lại có chút ấm áp.
Trong lòng Tiếu Nhiễm có chút rung động không hiểu vì sao. Đây là anh cho cô quyền lợi lúc nào cũng có thể quấy rầy anh.
“24 giờ đều nghe máy sao? Chú à.” Tiếu Nhiễm cười khẽ hỏi han. Không biết vì sao, chỉ vài câu ngắn ngủn lạnh lùng vô tình của anh lại khiến sự tối tăm ban ngày trong lòng cô trở thành hư không.
“Có thể.” Cố Mạc nói xong, liền đi vào trong phòng thay quần áo.
Có thể?
Đó là nói trước kia không phải lúc nào anh cũng nghe máy suốt 24 giờ, nhưng có thể vì cô mà bật máy suốt 24 giờ sao.
Khóe môi của cô không tự giác nhếch lên.
Người đàn ông này có phần ấm áp.
Có lẽ là vì Tiếu Nhiễm cho anh một cảm giác tươi sáng, có lẽ là khuôn mặt hồn nhiên của cô đã tác động đến nơi nào đấy trong con người anh, cho nên anh liền bị vẻ mặt của cô hấp dẫn, đột nhiên đi đến bên giường, cúi người hôn cô một cái.
“Chú...chú à...” Bị anh đánh lén, Tiếu Nhiễm hoảng hốt lui về phía sau, lưng chạm vào đầu giường, một cử động cũng không dám. Anh... chắc là anh không muốn làm cái kia chứ?
“Em mặc đồng phục cực kỳ mê người.” Cố Mạc cắn môi dưới của cô, nói.
Khuôn mặt của cô liền hồng lên.
“Chú, tư tưởng của anh có thể thuần khiết hơn một chút được không?” Tiếu Nhiễm lấy tay che ngực, vừa thẹn thùng kháng nghị.
“Em là vợ của tôi.” Đột nhiên Cố Mạc đẩy ngã Tiếu Nhiễm, nhiệt liệt cắn lên môi của cô.
Đúng vậy, cắn, không phải hôn, cực kỳ kịch liệt, kịch liệt đến nỗi cô cảm thấy được từng đợt đau đớn trên bờ môi của mình, thậm chí còn nếm được vị tanh của máu.
“Chú à...đau...” Toàn thân cô run rẩy nằm dưới người Cố Mạc, sợ hãi có thể xảy ra chuyện gì.
Cố Mạc buông cánh môi anh đào của cô ra, con ngươi đen có chút mê loạn, ánh mắt mê người, giống như một người say. Anh đặt bàn tay to ở trên eo của cô, dùng lực nhéo một cái: “Đau không? Em cũng biết đau?”
“Chú à?” Tiếu Nhiễm không rõ nhìn Cố Mạc.
Sao đột nhiên anh lại nổi giận?
Bởi vì cô kháng cự không muốn cùng anh XXOO?
Phẫn nộ đột nhiên cuốn sạch lạnh lùng trên khuôn mặt của anh, anh kéo cà vạt xuống, ghé vào trên người cô, nhiệt liệt hôn tiếp:
“Vậy thì cùng đau khổ đi!”
Cùng đau khổ?
Rõ ràng chỉ có mình cô đau!
Tiếu Nhiễm biết chính mình không thể chống lại được anh, nhưng vẫn đang sợ hãi hùa theo anh: “Chú à, anh... anh nói muốn mang tôi đến bệnh viện thăm ba.”
Lời của cô khiến cho động tác của Cố Mạc đột nhiên dừng lại.
Anh ghé vào trên người cô dùng lực thở dốc, thật lâu sau, mới từ trên người cô đứng lên.
“Thay quần áo đi!” Cố Mạc nói xong, liền đứng dậy rời đi.
Tiếu Nhiễm cúi đầu nhìn thoáng qua đồng phục trên người mình, rõ ràng là cực kỳ bình thường, anh lại nói cô có ý hấp dẫn. Rõ ràng là tư tưởng của anh không thuần khiết!
Cô thẹn thùng lấy tay giữ những nút thắt đã bị Cố Mạc cởi bỏ, sau đó xuống giường tìm quần áo.
Quần áo mang từ nhà cô đến đã được quản gia treo vào trong phòng để đồ.
Nhìn những quần áo của mình đặt cùng một chỗ với Tây trang của anh, đột nhiên cô có một loại cảm giác mình đang xâm nhập vào cuộc sống của người khác. Nhà của anh tuy rộng rãi, nhưng không trang hoàng xa hoa, chỉ đơn giản là hai màu đen trắng giống như con người anh, khiến người ta có cảm giác rét lạnh. Mà dường như sự xâm nhập của cô đã tăng thêm cho anh màu sắc thứ ba.
Sau khi cởi đồng phục, cô nhìn thấy trước ngực mình có một mảng lớn những dấu hôn xanh tím, lập tức liền đặt chiếc váy dây hồng nhạt định mặt vào trong tủ, thay đổi một chiếc áo và quần lụa mỏng, nhưng vẫn không che được phần tình cảm mãnh liệt kia.
Che không được rõ ràng là không thể quản nó nữa.
Nếu những dấu vết này đều là do ba ban tặng, vậy thì mang theo sự chật vật này đi gặp ba thôi, đứa con gái thuần khiết bảo bối của ông đã bị chính tay ông hủy hoại! Cô muốn đi hỏi ông sao có thể ngoan độc như thế, có thể hy sinh cô.