Sau khi cảnh sát mang theo một đám hình xăm rời đi, Cố Mạc đạm mạc phủi bụi của đạn súng trên tây trang của anh, bình tĩnh ngồi trở lại ghế, nói: “Tiếp tục họp.”
“Cố tổng, chúng ta tra được có mấy dược phẩm đã phát triển theo hướng giang Tây, còn có mấy thứ ở hướng Tô Bắc, còn lại ở trong tay các đại lý.”
“Triệu hồi toàn bộ dược phẩm trong tay các đại lý. Truy ra địa điểm phát dược phẩm ở Giang Tây và Tô Bắc, tranh thủ không cho bao con nhộng chảy về phía thị trường.” Cố Mạc bình tĩnh nói.
“Được, tôi phái người đi xử lý.” Tiêu thụ viên nói xong, liền đi ra ngoài.
Cố Mạc nhìn đối diện phòng họp, người đang mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng không nâng đầu lên, trầm mê nhìn màn hình máy tính: “Tom, tra được ngân hàng Thụy Sĩ kia chưa?”
“Có chút phiền toái, chờ chút.” Đầu đối phương vẫn chưa nâng lên, tiếp tục phá giải và truy lùng.
Sợ ầm ĩ đến anh, Cố Mạc làm động tác cấm thanh với những người khác, lẳng lặng ngồi chờ đợi kết quả.
Qua tầm 10 phút, Tom dùng sức ấn Enter một cái, cười nói: “Được rồi.”
“Là ai?” Cố Mạc bội phục nhìn anh. Nếu không phải bọn họ đã quen nhau 10 năm, vốn anh sẽ không mời được hacker Tom mà người ta nghe tiếng đã sợ mất mật này.
“Dương Nguyệt Quyên!” Tom chắc chắn trả lời.
“Qủa nhiên là bà ta.” Cố Mạc hít sâu một hơi, lạnh lùng cười nói.
Xưởng trưởng Vương đúng là nội gián mà Dương Nguyệt Quyên an bài ở bên người Tiếu Bằng Trình.
Vụ án này đã được làm rõ.
Chuyện phát sinh ở mỸ LÀ VÌ SỐ LIỆU không đầy đủ mà bị phán là thuốc giả, tất cả đều do Dương Nguyệt Quyên bày ra, xưởng trưởng Vương hỗ trợ.
Bà ta tâm ngoan thủ lạt như thế, mục đích là để hủy diệt tập đoàn Bằng Trình mà Tiếu Nhiễm kế thừa.
Lại bởi vì có xưởng trưởng Vương nội ứng ngoại hợp, hai người bọn họ vét sạch tài chính của công ty.
Cố Mạc nói với Trịnh Húc: “Báo với cảnh sát, chúng ta đã tra được hướng đi tài chính. Xưởng trưởng Vương là nội gián, Dương Nguyệt Quyên làm chủ phía sau.”
“Được.” Trịnh Húc gật đầu.
“Nhiệm cụ của mình đã hoàn thành.” Tom sửa sang
lại tư liệu rồi chuyển sang cho Cố Mạc.
“Cám ơn, mình còn đang loạn một đoàn, không tiễn xa được.” Cố Mạc phất tay với thư ký để tiễn khách.
Tom nhìn Cố Mạc nói: “Good Luck!”
“Cám ơn!:” Cố Mạc dùng sức vỗ vai Tom.
Tiễn bước Tom xong, một nhân viên công tác chạy vào, nhanh chóng nói với Cố Mạc: “Cố tổng, có người bán thuốc đã tiến vào bệnh viện và các nhà thuốc, làm không tốt đã muốn…”
“Báo với các bệnh viện và nhà thuốc, phàm là XX thì không được động vào. Công ty nguyện ý ra giá gấp ba lần để lấy lại thuốc từ trong tay người bệnh về.” Cố Mạc lập tức lo lắng phân phó.
Chuyện anh lo lắng nhất thật sự xuất hiện.
Dương Nguyệt Quyên này.
Thật độc ác.
Một khi xuất hiện sự cố chữa bệnh, tập đoàn Bằng tRình liền thật sự đổ bể.
Tất cả mọi người lui ra ngoài, Cố Mạc đau đầu nhắm mắt lại.
“Cố Mạc, tập đoàn Bằng TRình không có việc gì chứ?” Ngày hôm qua Tiếu Nhiễm nghé vào trong lòng anh, bất an thế nào, lại hiện ra rõ mồn một trước mắt anh.
Anh hứa hẹn bình an vô sự, nhất định sẽ làm được.
“Cố tổng, những biện pháp có thể làm chúng ta đều làm rồi. hết sức là tốt rồi.” Trịnh Húc nghiêm túc khuyên anh.
“Trịnh Húc, có lúc nào cậu cảm thấy không thể nắm được cái gì trong tay không?” Đột nhiên Cố Mạc tò mò nhìn thoáng qua TRịnh Húc.
“Có, lúc ở cùng với Lynda.” Trịnh Húc cười yếu ớt. Lynda không phải một người phụ nữ dễ dàng bị khống chế. Mặc dù anh là người nắm dây cương, cũng không dám ra lệnh cho cô đi đông đi tây. Ngược lại anh lại là người đi theo.