Editor: Nhã Y Đình
Trên đường đi đến bệnh viện, Cố Nhiên vẫn nghiêng đầu sang bên, nghi hoặc nhìn Giai Tuệ.
"Tập trung lái xe đi!" Khuôn mặt Vương Giai Tuệ hồng lên, cường hãn ra lệnh.
"Có phải bác gái đã nói gì với em không?" Cố Nhiên dừng xe bên đường, tò mò hỏi.
"Lòng hiếu kì giết chết mèo đấy!" Vương Giai Tuệ nhướng mày nhìn Cố Nhiên, ý nói ‘Không sợ chết thì hỏi tiếp đi!’
Cố Nhiên thoải mái hất tóc, không kiềm chế mà cười: "Xem ra quả thực nói gì rồi!"
Vương Giai Tuệ lập tức quay mặt đi, xấu hổ liếc khuôn mặt đẹp trai của Cố Nhiên.
Vậy mà mẹ lại cổ vũ cô hạ gục Cố Nhiên.
Nhớ lại, cô giống như người bị sốt cao, hai má đỏ bừng.
Không thể ngờ rằng mẹ còn cởi mở hơn cả cô nữa.
Cố Nhiên nhìn thấy khuôn mặt Vương Giai Tuệ ửng đỏ, trong mắt đầy ý cười. Anh vươn bàn tay to, nhéo nhéo gương mặt đỏ ửng của cô, cười nói: "Mẹ vợ thật hiểu anh!"
"Anh biết cái gì chứ?" Vương Giai Tuệ chu miệng, bất mãn hừ một tiếng.
Anh không cần thông minh như vậy được không?
Cố Nhiên cười nhíu mày.
"Thật không biết rốt cuộc bà là mẹ em hay là mẹ anh nữa!" Vương Giai Tuệ bất đắc dĩ nhỏ giọng than.
"Mẹ em cũng là mẹ anh. Không khác nhau!" Cố Nhiên nói hợp tình hợp lý. "Nếu không tối nay chúng ta thỏa mãn ước nguyện của mẹ vợ đi!"
"Bác sĩ Mông Cổ!" Vương Giai Tuệ đỏ mặt gầm lên.
Cố Nhiên cái đầu, ai oán nhìn Vương Giai Tuệ: "Giá thị trường của anh hiện giờ đã đến mức bị con gái ghét bỏ rồi!"
"Đáng đời!" Vương Giai Tuệ cười hì hì, "Đứng đắn một chút, mau lái xe đi!"
"Hôn anh đi!" Cố Nhiên chống tay lên cửa xe, không kiềm chế mà cười cười chỉ môi mình.
Vương Giai Tuệ bị đôi mắt hoa đào mê người của Cố Nhiên dụ dỗ, khó xử tiến lên, vội vàng mổ một cái lên môi anh.
Cố Nhiên lập tức ôm Vương Giai Tuệ ngồi lên đùi, cực kỳ khí phách đoạt lại quyền chủ động, trằn trọc, triền miên trên môi cô.
Vương Giai Tuệ thẹn thùng muốn trốn thoát, nhưng lại bị Cố Nhiên ôm chặt trên đùi: "Tiểu Lạt Tiêu, không muốn anh ăn em ngay lúc này thì
ngồi tử tế đi!"
Nghe tiếng thở gấp, thô trầm của Cố Nhiên, Vương Giai Tuệ vội vàng ngồi thẳng lưng, cứng đơ ngồi trong lòng anh.
"Anh.....như thế.....đã muốn....." Cô đỏ bừng mặt không nói nên lời.
Cố Nhiên tì lên trán, thô giọng hỏi: "Em không cảm nhận được à?"
Vương Giai Tuệ úp mặt vào lòng Cố Nhiên, không nói nên lời.
Cố Nhiên thấp giọng nguyền rủa. Cô không biết rằng động tác này của cô thiếu chút nữa khiến anh không kiềm chế được.
Từ khi quyết định theo đuổi cô, anh đã cắt bỏ toàn bộ quan hệ với những người bạn gái trước.
Anh là người đàn ông trưởng thành, phải nhịn lâu như vậy, kiềm nén cũng đã cực hạn rồi, chỉ cần một chút kích thích cũng có thể khiến anh không khống chế được.
"Quả nhiên đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới!"
"Sai rồi!" Cố Nhiên dùng sức gõ lên trán Vương Giai Tuệ, "Chính xác mà nói thì đàn ông là sinh vật bị nửa thân dưới khống chế mọi suy nghĩ!"
"Còn không phải như nhau sao?" Vương Giai Tuệ ôm trán, bất mãn than thở.
"Động vật và con người khác nhau là chúng ta có não, có tâm, biết cái gì gọi là tình yêu!" Cố Nhiên nhéo má Vương Giai Tuệ, cười mị hoặc, "Tiểu Lạt Tiêu, vì yêu em cho nên mới muốn có được toàn bộ em!"
Vương Giai Tuệ hôn mạnh lên môi Cố Nhiên một cái, khó xử dựa vào lòng anh, "Em cũng yêu anh!"
Cố Nhiên ôm chặt lấy Vương Giai Tuệ, kích động nói: "Rốt cuộc cũng đợi được câu này!"
"Trước kia em chưa từng nói à?" Vương Giai Tuệ mím môi.
"Không giống. Lần này là em tự nguyện nói ra! Không giống!" Khóe mắt Cố Nhiên ẩm ướt.