Editor: Quỷ Quỷ
Cố Mạc cố nén đau, ôm Tiếu Nhiễm nhẹ giọng an ủi.
Cố Nhiên chỉ chỉ di động:”Em báo bình an cho bà nội.”
“Chúng ta về thôi. Xem ra Tiểu Mạc không cần chúng ta.” Chu Cầm trêu chọc nói.
“Để con lái xe.” Cố Nhiên lập tức báo danh.
Sau khi ba người rời đi, Tiếu Nhiễm ngồi thẳng dậy, vừa giúp Cố Mạc dém chăn vừa nói:”Anh ngủ một giấc đi.”
“Đi lên.” Cố Mạc bá đạo ra lệnh.
“Em không muốn làm phiền.” Tiếu Nhiễm lập tức từ chối.
“Anh ôm em mới ngủ được.” Cố Mạc nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiếu Nhiễm, nghiêm túc nói.
Tiếu Nhiễm từ chối không được, đành phải cởi giày, nằm bên cạnh Cố Mạc.
Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm, áp má vào đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cảm tạ ông trời, để cho anh nghe được Tiếu Nhiễm uy hiếp, mới cố gắng phá sương mù, mở hai mắt ra.
Không phải vì ý chí anh kiên cường, mà là vì anh không thể yên tâm về Tiếu Nhiễm.
Cô giờ đã trắng tay, không thể lại mất anh.
Cho nên anh liều mạng tự nói với mình, nhất định phải sống lại.
Có thể được ôm cô một lần nữa, là món quà quý giá nhất mà Thượng đế ban cho.
……………….
Cố Mạc bị tai nạn?
Ưng Mẫn nhìn thấy tiêu đề bài báo, lập tức tắt máy tính, kích động đứng lên.
“Giáo sư Ưng, làm sao vậy? Sắc mặt cô không được tốt.” Vừa tan học Từ Khách đụng phải Ưng Mẫn ở cửa, lập tức đỡ lấy Ưng Mẫn quan tâm hỏi.
“Cố Mạc bị tai nạn, bị thương nghiêm trọng. Tôi phải về!” Ưng Mẫn nói xong, liền chạy đi.
“Cố Mạc bị thương?” Từ Khách mặc dù có chút lo lắng, nhưng vẫn nghi hoặc nhìn Ưng Mẫn, “Nhưng có liên quan gì đến giáo sư Ưng? Sao cô ấy còn căng thẳng hơn cả khi chính mình bị thương vậy?”
Ưng Mẫn chạy về ký túc xá của giáo viên, vội vàng thu thập hành lý.
Vừa thu thập vừa khóc.
Cô biết có một con người khác trong mình muốn làm tổn thương Tiếu Nhiễm, muốn đoạt lại Cố Mạc. Vì muốn ép con người đó trở lại cơ thể, cô đã cắt cổ tay uy hiếp đối phương. Vì thế “cô ta” đã trở lại. Sau đó “cô ta” im lặng ở B thị. Cô
cứ nghĩ chỉ cần như vậy Cố Mạc có thể an toàn, không ngờ anh lại gặp tai nạn nghiêm trọng, thiếu chút nữa không qua khỏi.
“Nhìn thấy chưa? Đó là báo ứng!” Một giọng cười sắc lạnh vang lên trong đầu Ưng Mẫn.
“Câm miệng!” Ưng Mẫn cầm quần áo trên giường, rống to lên không trung.
“Cô bảo tôi câm miệng, bảo tôi dừng tay, cô còn có thể làm được gì?” Giọng nói kia tràn ngập trào phúng hỏi.
“Nếu không phải là cô, tôi sẽ không xảy ra sự cố trị liệu! Tôi vẫn là một bác sĩ!” Ưng Mẫn tức giận quát.
“Làm bác sĩ thì có gì hay? Ngày nào cũng cầm dao, ngày nào cũng nhìn thấy máu. Tôi là một người phụ nữ!”
“Cô không muốn cầm dao, không muốn nhìn thấy máu, thì mau cút về cho tôi!”
“Tôi về rồi, ai giúp cô cướp Cố Mạc?”
“Tôi không cần! Tôi không cần! Cô hãy chạy về chỗ của cô đi!” Ưng Mẫn ôm huyệt thái dương thống khổ ngồi xụp xuống đất, “Về đi! Về đi! Về đi….”
Không biết đã nói bao nhiêu câu “Về đi”, Ưng Mẫn hoa mắt liền té xỉu trên đất.
Khi tỉnh lại, hai mắt cô léo lên tia lạnh lẽo.
“Ưng Mẫn, cô không đấu nổi đâu!” “Ưng Mẫn” lấy kính đeo lên, lạnh lùng cười nói, “Chuyện này phải để tôi ra tay! Cô phải ngoan, không được quấy rối! Tôi sẽ giúp cô đoạt lại Cố Mạc.”
“Ưng Mẫn” nói xong, liền cười lạnh xoay người, gom hết quần áo vào va li.
“Ưng Mẫn”kia chỉ là hạng tép riu, lúc nào cũng sợ sệt, yêu Cố Mạc nhưng chẳng dám nói ra.
Sao cô có thể để cho đồ tép riu đó cản trở hạnh phúc của mình?