Cố Mạc do dự rồi.
Cô luẩn quẩn thừa nhận mình là hung thủ như vậy, chẳng lẽ Ưng Mẫn không nói sai?
Nhìn ánh mắt hoài nghi của anh, Tiếu Nhiễm cười chua xót.
Giữa bọn họ đúng là thiếu mất sự tin tưởng.
“Anh ra ngoài đi, tôi không muốn gặp anh!” Tiếu Nhiễm đẩy tay anh ra, lạnh lùng nói.
“Cho dù em thật sự là hung thủ, anh cũng sẽ không ly hôn với em.” Cố Mạc túm chặt hai vai của cô lần nữa, thật sự nói: “Em không muốn gặp anh, hiện giờ anh có thể ra ngoài. Nhưng, ly hôn thì không được nhắc đến nữa.”
“Em tùy hứng như thế, tâm ngoan thủ lạt như thế, vì sao anh không chịu ly hôn?” Tiếu Nhiễm buồn cười nhìn Cố Mạc: “Anh không sợ một ngày nào đó tôi nổi giận đến cả anh, tôi cũng giết sao?”
“Chắc là không. Vì em yêu anh!” Cố Mạc kiên định trả lời.
“Tôi yêu anh, cho nên anh yêu thương người phụ nữ bị tôi đâm chết, tôi yêu anh, cho nên tôi giết mẹ của người phụ nữ trong lòng anh. Cố Mạc, anh không biết là tình yêu của tôi đối với anh cực kỳ khủng bố sao?” Tiếu Nhiễm tự giễu cười hỏi.
“Bác gái không chết, tuy bà ấy đã bị tuyên bố là chết não, nhưng vẫn có hô hấp.” Cố Mạc lập tức nói tin tức cho Tiếu Nhiễm biết.
“Người sống thực vật và chết thì có gì khác nhau? Chỉ là còn có một hơi mà thôi.” Nghe được tình hình của phu nhân Tưởng, tâm tình của Tiếu Nhiễm càng xuống thấp.
Cô đúng là tai tinh.
Người nào gặp cũng đều bị xui xẻo.
“Có khác nhau, có lẽ một ngày nào đó, bác gái còn có thể tỉnh lại. Hiện giờ y học rất tiến bộ.” Cố Mạc thật sự nói.
“Tôi không có tâm tình thảo luận vấn đề sống chết của người sống đời sống thực vật với anh.” Tiếu nHiễm không kiên nhẫn đẩy tay anh ra: “Tôi muốn ở một mình.”
“Được, anh chờ ở ngoài của. Em có chuyện gì thì gọi anh một tiếng.” Cố Mạc đành phải buông cô ra, đứng thẳng.
Tiếu Nhiễm quay lưng lại, đạm mạc nói: “Đưa điện thoại gọi cho luật sư của anh, bảo anh ta viết giấy thỏa thuận ly hôn đi. Tôi, Tiếu Nhiễm, tự nguyện bỏ hết mọi tài sản, không cần tiền nuôi dưỡng, không cần bất cứ một lợi ích gì. Tôi chỉ cầu xin anh trả lại một cuộc sống bình thường cho tôi.”
“Anh không đồng ý!” Cố Mạc nói xong, liền nổi
giận xoay người đi ra ngoài.
Tiếu Nhiễm cần bình tĩnh.
Anh cho cô thời gian, nhưng anh nhất định không đồng ý ly hôn.
Sau khi Cố Mạc rời đi, nước mắt Tiếu Nhiễm không ngừng rơi xuống.
Cô khiến anh đau lòng, cũng bị sự tự trách của mình làm cho thống khổ.
Cô không giết bác gái, bác gái cũng vì cô mà chết.
Phu nhân Tưởng không chết, cũng chỉ còn lại một hơi thở. Có gì khác với chết chứ?
Bi kịch của bà ấy đều do cô mà ra.
Cô nhất định phải ly hôn.
Cô không thể đam tai nạn cho Cố Mạc.
Không cần thêm bất kỳ ai chết vì cô nữa.
Cố Mạc đứng ở ngoài cửa, buồn bực đấm vào vách tường.
Anh lại nổi giận với cô.
Anh không có tư cách đó.
Từ sau khi anh cho nhóm người đi xóa sạch đứa bé, anh đã mất đi tư cách nổi giận với cô.
Anh bị cô làm tức quá rồi.
Cô vậy mà muốn ly hôn vô điều kiện.
Đứa ngốc này.
Cô có thể bỏ lỡ mấy chục thậm chí mấy trăm triệu tài sản.
Anh yêu thương cô ngốc, cũng hận sự hôn mê mù quáng của mình.
Anh chờ cô hết giận, lại đi chuộc lỗi với cô.
Ngay lúc anh ảo não vì thái độ ác liệt của mình đối với cô khi đó, Cố Mạc liền có điện thoại.
“Anh, bệnh viện đang lật trời tìm anh, anh chạy đi đâu thế?”
“Anh đang ở bệnh viện.” Cố Mạc nhìn thoáng qua phòng bệnh của Tiếu Nhiễm, lạnh lùng trả lời.
“Anh ở bệnh viện sao không trở về phòng bệnh?” Cố Nhiên khó hiểu hỏi han.
Anh vừa mới trải qua một ca phẫu thuật mười mấy tiếng đồng hồ, mới vừa hết đã được đồng nghiệp cho biết anh hai biến mất.
Trên đầu anh quấn băng gạc, chạy đi đâu được?
Sợ anh gặp chuyện không may, Cố Nhiên lập tức gọi điện thoại.