Từ trong phòng cấp cứu đi ra, Cố Mạc liền lái xe chạy về bệnh viện phụ sản.
Không biết Tiếu Nhiễm có mềm lòng hay không, chịu đồng ý thấy anh.
Anh vừa lái xe vừa lấy điện thoại cầm tay ra, đeo tai nghe bluetooth vào, nhấn dãy số của Lâm Đạt: “Lâm Đạt, giúp tôi điều tra quản gia của nhà họ Tưởng. Tôi muốn điều tra rõ chuyện hôm qua.”
“Tôi đang ở nhà họ Tưởng, Cố Tổng, quản gia có vài phần khái biệt, chính là lúc xảy ra án mạng.” Lâm Đạt tràn ngập nghi ngờ nói.
“Camera?” Cố Mạc ngậm chặt môi, im lặng.
“Tôi nghi ngờ có người động tay động chân.”
“Anh cảm thấy ai có khả năng nhất?”
“Cố Tổng không đoán được ai sao?” Lâm Đạt khiêu khích hỏi lại.
“Tôi đã đoán, thế nhưng không tìm được chứng cứ, tôi không có cách nào chứng minh Tiếu Nhiễm vô tội.” Cố Mạc vuốt môi mỏng, lạnh lùng nói.
“Cuối cùng anh cũng khôi phục lý trí, chịu tin Tiếu Nhiễm vô tội?” Lâm Đạt rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện lộ ra giọng điệu vui sướng.
“Tôi không nên nghi ngơ cô ấy.” Cố Mạc hối hận nói.
Anh không nên nghì ngờ.
Hiện giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
Tiếu Nhiễm bị anh làm tổn thương.
Cô nhất định đang trách anh không tin tưởng cô.
“giữa những người yêu nhau kỵ nhất là không thể tin tưởng nhau. Cố Tổng, anh đã phạm vào đại kỵ.” Lâm Đạt thở dài: “Anh nên tự cầu phúc.”
“Lại tra lại một lần, nhìn xem có đầu mối gì chứng minh Tiếu Nhiễm vô tội không.:
“Hiện tại chỉ có thể chờ tin tức từ phía cánh sát. Nhìn số liệu không thể khôi phục.” Lâm Đạt vô lực trả lời.
“Vất vả cho anh rồi.” Cố Mạc chân thành nói, liền cúp điện thoại.
Quản gia Lục Tương bị người động thủ, này nói rõ cái gì.
Chẳng nhẽ chuyện bác gái chết là có người bày mưu từ trước.
Mưu tính trước?
Đột nhiên trong lòng Cố Mạc hiểu ra.
Có người muốn hại Tiểu Nhiễm?
Là ai?
Ưng Mẫn?
Còn là người thiết kế xảy ra tai nạn xe cộ của anh?
Mạch máu trên huyệt thái dương của anh bắt đầu nhảy lên bất an.
Anh dùng lực giẫm chân ga xuống, đem xe chạy đến tốc độ lớn nhất, vượt qua tốc độ cho phép cũng không để ý, một đường ngông cuồng chạy đến bệnh viện phụ sản.
Tiếu Nhiễm ngàn vạn lần không thể có chuyện gì!
Đi ra khỏi thang máy, anh liền nhìn thấy Cố Nhiên và
Vương Giai Tuệ đang ngồi trên ghế tựa, lập tức khẩn trương xông tới: “Tiếu Nhiễm thế nào, sao không ai vào cùng cô ấy?”
“Bác gái vừa mới vào, bác ấy có lời muốn nói với Tiếu nHiễm, cho nên bọn em đi ra.” Vương Giai Tuệ vội vàng giải thích.
“Sớm khẩn trương như vậy thì cô ấy đã không bi thương tổn.” Cố Nhiên bĩu môi, bất mãn lên án.
Cố Mạc tự trách không ngớt: “Anh biết, bây giờ cô ấy không chịu tha thứ cho anh đều là trừng phạt đúng đắn với anh.”
“Chậm lại đi, cháu trai lớn của em đã mất vì bị bạo hành rồi.” Cố Nhiên tiếp tục bổ đao.
Anh cảm thấy nếu chỉ đơn giản như vậy mà bỏ qua cho anh mình, thì chị dâu nhỏ đã không còn quan trọng nữa rồi, còn có thể kém hơn Tưởng Y Nhiên.
Nghe thấy Cố Nhiên quở trách, Cố Mạc đau đến nắm chặt tay
Lại một lần nữa mất đi baby, Tiếu Nhiễm làm sao có thể chịu được?
Lần trước là bị mẹ kế và em gái làm hại, còn lần này là do anh.
Anh không thể tha thứ.
“Anh cả, am cũng cảm thấy người đàn ông vũ phu rất đáng ghét... anh... nên quý trọng Tiếu Nhiễm, có gì thì nói, đừng ra tay với cô ấy.” Vương Giai Tuệ nói.
“Lần này đủ để anh hối hận cả đời rồi. Tại sao còn có thể tiếp tục được?” Cố Mạc cay đắng cười.
“Xem ra anh thực sự ý thức được tội của mình đi. Em tha thứ cho anh, nhưng em sẽ không đồng tình với anh, sẽ không nói hộ anh với chị dâu.” Cố Nhiên đập một cái lên vai Cố Mạc, trầm trọng nói.
“Anh nghĩ mình tự làm tự chịu.” Cố Mạc cười cảm kích với Cố Nhiên.