Editor: Nhã Y Đình
Cố Mạc vẫn ở ngoài phòng bệnh của Tiếu Nhiễm, không chịu rời đi dù một bước.
Anh vẫn ôm hi vọng, hi vọng Tiếu Nhiễm có thể tha thứ cho anh, đồng ý gặp anh một lần. Ngay cả bác sĩ phụ trách đến, liên tục cưỡng chế, khuyên nhủ anh trở về phòng bệnh nhưng anh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Rốt cuộc đến ngày thứ ba, anh ngất xỉu ở ngoài phòng bệnh.
Nghe thấy Giai Tuệ nói anh té xỉu rồi bị đưa về khoa chỉnh hình. Tiếu Nhiễm đau lòng không thôi.
Bây giờ anh mới nói hối hận, những thương tổn cô phải chịu kia cũng không giảm bớt được.
Ly hôn không chỉ là sự giải thoát cho anh, còn cho cả cô nữa.
Cố Mạc bị bác sĩ canh chừng, ngay cả phòng bệnh cũng không cho phép ra.
Anh lo lắng gọi điện thoại. "Mau đến đón tôi! Ngay bây giờ!"
"Vâng!"
Nửa tiêng sau, một đám người mặc áo đen vọt vào khoa chỉnh hình, giúp đỡ Cố Mạc rời đi.
Sau khi Cố Nhiên biết tin, bất đắc dĩ nhún vai: "Thật sự là liều chết!"
"Làm sao bây giờ?" Bác sĩ Lưu nhìn Cố Nhiên, không biết làm gì cho tốt.
Vết thương của Cố Nhiên vẫn cực kỳ nghiêm trọng, bây giờ lại trốn viện, nếu như nhiễm trùng, sốt cao thì làm sao bây giờ?
"Để tôi lo cho!" Cố Nhiên vỗ bả vai bác sĩ Lưu, cười nói, "Tuy tôi là bác sĩ Mông Cổ không phải là bác sĩ khoa não, nhưng vẫn là bác sĩ cứu người mà!"
"Bác sĩ Mông Cổ?" Bác sĩ Lưu bị Cố Nhiên chọc cười, "Ai dám gọi cậu như vậy chứ?"
"Biệt danh mà vị hôn thê của tội đặt cho đấy!" Cố Nhiên nháy mắt một cái.
"Chúng tôi sắp được ăn bánh cưới rồi nhỉ?" Bác sĩ Lưu nghe Cố Nhiên nói vậy, cười chúc mừng.
"Hi vọng thế!" Cố Nhiên nhét hai tay vào túi áo, bất đắc dĩ nói.
Có thể kết hôn hay không lại không phải do anh quyết định, phải chờ Tiểu Lạt Tiêu mở miệng đáp ứng mới được.
Nhưng mà, rất nhanh sẽ đính hôn rồi.
"Bệnh nhân không biết chuyện thì không sao nhưng mà sẽ không biết có bao nhiêu y tá sẽ khóc ngất đi thôi!" Bác sĩ Lưu trêu ghẹo.
Cố Nhiên nhún vai: "Cái này tôi cũng không có cách nào!"
"Cậu rất tự đắc nha!"
Cố Nhiên thoải mái cười to: "Ai bảo mị lực của tôi lớn như thế chứ?"
Bác sĩ Lưu không nói gì.
Anh ta chưa thấy người đàn ông nào có da mặt dày như Cố Nhiên.
"Tôi đi xin phép trưởng khoa nghỉ mấy hôm đây. Mấy hôm nay tôi phải giám sát anh trai!"
Cố Nhiên nói xong thì nhanh chóng rời khỏi văn phòng bác sĩ khoa não.
——
Cố Mạc vừa ngồi vào xe đã nhận được điện thoại của cảnh sát, nói rằng đã tra ra manh mối Tiếu Bằng Trình bị hại. Anh lập tức ra lệnh cho vệ sĩ đưa anh đến đồn cảnh sát.
"Chúng tôi tìm thấy một chiếc xi lanh ở trong thùng rác trước cửa phòng bệnh của Tiếu tiên sinh, bên trong còn có chút dịch Insulin còn sót lại. Trên đó còn một dấu vân tay mờ mờ. Sau khi so sánh, chúng tôi đã có nghi phạm!"
"Là ai?" Cố Mạc lập tức nghiêm túc hỏi.
Anh phải điều tra rõ nguyên nhân tử vọng của ba vợ, để ông chết có thể nhắm mắt.
"Tiếu Lạc! Cô con gái út của Tiếu Bằng Trình!" Cảnh sát bình tĩnh trả lời.
"Là cô ta sao?" Cố Mạc chấn kinh nhìn cảnh sát, "Thật chứ?"
Tiếu Lạc mới có 15 tuổi!
Anh không nghĩ rằng cô ta có thể tàn nhẫn như vậy.
"Xác định! Mà chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ camera ở đoạn đường anh xảy ra tai nạn xe cộ, thấy một cảnh này!" Cảnh sát nói xong, mở máy tính, để cho anh nhìn một đoạn phim đã được cắt lại.
"Cũng là cô ta?" Xem xong bản cắt, Cố Mạc tức giận, đứng bật dậy.
Tiếu Lạc còn nhỏ tuổi mà đã ác độc như thế. Nếu không phải nhờ điều tra, không biết cô ta còn làm chuyện gì đáng sợ với Tiểu Nhiễm nữa đây?
Liệu chuyện của Tưởng phu nhân cũng có thể do cô ta động tay động chân?
Nghĩ như vậy, Cố Mạc nói nghi hoặc của bản thân.
Cảnh sát lắc đầu: "Cô ta không có liên quan đến vụ án của Tưởng phu nhân!"
"Không liên quan sao?" Cố Mạc khó tin nhìn cảnh sát.
"Vụ án của Tưởng phu nhân không có liên quan đến cô ta. Chúng tôi vừa khôi phục lại được đoạn băng ghi hình đã biến mất kia!"