Editor: Quỷ Quỷ
Cố Mạc tỉnh lại xong, vẫn nằm trên giường bệnh mím môi, hai mắt nhìn vô định.
“Anh, “ Cố Nhiên lo lắng gọi anh, “Muốn nói gì với em sao? Em là một người lắng nghe rất có tâm.”
“Chú gọi luật sư Phương đến giúp anh.” Cố Mạc nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói.
“Luật sư Phương?” Cố Nhiên lặng đi một chút, “Thưa ông làm-việc-điên-cuồng, anh vừa mới dạo một vòng quanh Quỷ Môn quan, giờ lại lập tức muốn làm việc? Đừng có liều mạng như vậy chứ?”
“Anh muốn làm thủ tục ly hôn.” Cố Mạc đạm mạc trả lời.
“Thủ tục ly hôn?” Cố Nhiên hoảng sợ.
Anh cả yêu Tiếu Nhiễm như vậy, sao có thể đồng ý ly hôn?
“Phải, ly hôn!” Cố Mạc thản nhiên lên tiếng.
“Vì sao? Anh thực sự để chị dâu nhỏ đi sao? Anh có thể từ bỏ sao?” Cố Nhiên lo lắng nhìn anh cả.
Anh ấy có thể thấy được sự tiêu điều trong mắt mình không.
Chẳng lẽ anh cả thực sự muốn buông tay?
“Đây là cô ấy muốn. Anh chiều cô ấy.” Cố Mạc nói xong, hai hàng nước mắt trượt xuống.
Nhìn anh cả lặng lẽ rơi lệ, Cố Nhiên cũng cảm thấy buồn bã rơi lệ.
Có lẽ anh cả và chị dâu nhỏ thực sự là một đôi nghiệt duyên, bọn ho ở bên nhau chỉ toàn làm tổn thương lẫn nhau.
“Được. Em giúp anh liên lạc với luật sư Phương.” Cố Nhiên nói xong, liền đi ra ngoài gọi điện thoại.
Trịnh Húc nhận được điện thoại của Cố Nhiên, lần đầu tiên mất đi sự bình tĩnh, bối rối chạy vào văn phòng Lynda.
“Lynda!”
“Làm sao vậy?” Lynda ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt của Trịnh Húc, hoảng sợ.
“Cố tổng muốn ly hôn với Tiếu Nhiễm, để anh goi luật sư Phương đến bệnh viện.” Trịnh Húc bối rối nói.
“Thật sự muốn ly hôn?” Lynda cũng hoảng sợ, “Anh chắc chắn?”
“Cho dù là khách hàng cũng không nói giỡn với anh. Là chính miệng anh ta nói cho anh biết anh cả của anh ta muốn ly hôn.” Trịnh Húc cắn môi một cái.
“Vậy ly hôn đi.” Lynda bình tĩnh nói.
“Em?” Trịnh Húc không ngờ Lynda lại bình tĩnh như vậy.
Lynda đẩy Trịnh Húc ngồi xuống ghế dựa, ngồi lên đùi anh:”Không được suy nghĩ lung tung! Em đối với Cố tổng của chúng ta không có chút tâm tư nào. Một mình anh em đã ứng phó không nổi.” Cô đặt tay Trịnh Húc lên ngực mình, cười nói:”Nơi này, đã bị anh
lấp đầy rồi.”
Trịnh Húc vừa lòng nở nụ cười:”Anh là cảm thấy em sao lại nhẫn tâm như vậy, đồng tình anh ấy ly hôn, chứ anh không hề hoài nghi em.”
“Sau khi Tưởng phu nhân nhảy lầu em đã nhắc nhở Cố tổng, Tiếu Nhiễm không phải hung thủ, ai bảo anh ấy không nghe em? Làm tổn thương Tiếu Nhiễm đáng yêu như vậy, ly hôn là đáng.” Lynda bĩu đôi môi đỏ mọng.
“Cố tổng làm như vậy e không thể sống yên.” Trịnh Húc đồng ý gật gật đầu, “Nhưng, anh vẫn cảm thấy bọn họ vẫn còn yêu nhau, vẫn là không nên ly hôn.”
“Không ly hôn thì gương vỡ rồi có thể lành lại sao?” Lynda dùng sức nhéo má Trịnh Húc cười hỏi, “Chồng, anh toàn lo đi đâu ý! Cố tổng của chúng ta lại không theo đuổi Tiếu Nhiễm kéo cô ấy về sao?”
“Nếu anh là Tiếu Nhiễm, anh sẽ không lại đi vào vết xe đổ đâu.” Trịnh Húc bình tĩnh nói.
“Kết hôn chung giường nhưng không có tình cảm có khối người. Ly hôn không hẳn là không tốt. Chồng, đã hết rồi nhưng đôi khi vẫn có thể hợp lại. Để xem lần hợp lại có giá trị gì không.” Lynda cười nhét điện thoại vào tay Trịnh Húc,”Mau gọi cho luật sự Phương.”
“Em cảm thấy Tiếu Nhiễm sẽ trở lại?” Trịnh Húc nhìn vợ mình liếc mắt một cái.
“Nếu cô bé yêu anh ấy, không gì là không thể. Đương nhiên, nếu vài năm nữa cô ấy gặp được người nào đó siêu tốt….thì phải xem thành ý của Cố tổng rồi.” Lynda nhún vai, ánh mắt thấu hiểu kèm theo sự tín nhiệm.
“Em có thể tự tin như vậy sao?” Trịnh Húc cảm thấy thật khó tin.
Hai người ly hôn cũng không thể dám chắc tương lại sẽ hợp lại.
“Em tin vào tình yêu”