Editor: Chi Misaki
Mấy ngày không có nhìn thấy Cố Mạc, không biết vết thương của anh như thế nào rồi.
Tiếu Nhiễm rất muốn hỏi, nhưng lại sợ nghe được kết quả không tốt.
Vương Giai Tuệ nắm lấy tay Tiếu Nhiễm, cười nói: "Nghe Cố Nhiên nói anh cả đã thoát khỏi nguy hiểm rồi."
"Tớ không có lo lắng cho anh ấy. Sống chết của anh ấy giờ không còn liên quan tới tớ nữa." Tiếu Nhiễm nói lời cay đắng.
"Tớ còn không hiểu rõ cậu sao?" Vương Giai Tuệ nhéo nhéo đôi má của Tiếu Nhiễm, cười nói, "Tiểu Nhiễm, nếu thật lo lắng cho anh ấy, cũng đừng ly hôn nữa nhé? Nhìn hai người tự hành hạ nhau như vậy, tớ thật thấy khổ sở thay cho hai người."
"Giai Tuệ, cậu không cần khuyên tớ." Tiếu Nhiễm vùi mặt vào đầu gối, cô đơn nói, "Lòng tớ đã quyết rồi."
Vương Giai Tuệ thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô đã khuyên Tiếu Nhiễm không biết bao nhiêu lần, với mong muốn duy nhất là vãn hồi cuộc hôn nhân này.
Rõ ràng là hai người yêu nhau, lại bởi vì người khác phá hoại mà không ngừng tổn thương nhau.
Ngay tại lúc cô còn muốn khuyên thêm vài câu nữa, Cố Nhiên cùng Cố Mạc đã đi tới, sau lưng hai người còn có một người đàn ông trung niên.
Cố Nhiên tiến lên, kéo Vương Giai Tuệ, thấp giọng nói: "Anh cả bọn họ có việc muốn nói. Chúng ta ra ngoài ngồi một lát."
Có việc?
Ly hôn?
Vương Giai Tuệ lo lắng nhìn về phía Tiếu Nhiễm, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, cô bồn chồn không biết phải làm sao bây giờ.
Cố Nhiên giữ lấy bả vai Vương Giai Tuệ, đẩy cô ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi cửa đóng lại, Cố Mạc ngồi ở trên ghế sofa, vẻ mặt xa cách nói: "Nha... Tiếu Nhiễm, đây là luật sư Phương."
"Chào ngài." Tiếu Nhiễm đạm mạc lên tiếng.
"Cô muốn ly hôn, tôi đồng ý. Nhưng chuyện xác nhập tập đoàn Bằng Trình đã trình lên hội đồng, không thể bỏ dở. Sau khi ly hôn, cô vẫn là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Bằng Trình. Chúng ta không làm vợ chồng, vẫn có thể làm đối tác kinh doanh." Cố Mạc nhẹ giọng ho một tiếng, che dấu bất an của chính mình.
Anh có chút sợ Tiếu Nhiễm sẽ cự tuyệt.
Lấy hiểu biết của anh với Tiếu Nhiễm, cô nhất định sẽ cự tuyệt.
"Ly hôn cũng đã ly, còn làm cái gì mà đối tác kinh doanh?" Tiếu Nhiễm chua sót nở nụ cười, "Cố Mạc, tôi muốn bán công ty cho anh."
Cố Mạc sửng sốt.
Quả nhiên, Tiếu Nhiễm vẫn cự tuyệt anh. Cô không muốn có bất kỳ vướng mắc gì với anh cả.
"Tôi tin tưởng tập đoàn Bằng Trình dưới tay anh
có thể phát triển lớn mạnh." Tiếu Nhiễm bình tĩnh nhìn Cố Mạc.
" Tập đoàn Bằng Trình là tâm huyết suốt đời của ba, cô bỏ được mà bán cho tôi?" Cố Mạc không dám tin hỏi lại.
"Có cái gì mà không bỏ được? Ba cũng đã mất, tập đoàn Bằng Trình họ Tiếu hay họ Cố còn có ý nghĩa gì sao?" Tiếu Nhiễm khẽ nhíu mày.
"Nếu tôi vẫn tiếp tục xác nhập?" Cố Mạc thật cẩn thận nhìn Tiếu Nhiễm.
"Nếu anh muốn thấy tôi chết thì có thể tiếp tục kiên trì." Tiếu Nhiễm cấp cho cố Mạc một cái biểu tình đầy uy hiếp.
Cố Mạc lập tức bối rối liếm liếm môi: "Được! Tôi đáp ứng cô! Cô ra giá đi!"
"Công ty nợ bên ngoài bao nhiêu?" Tiếu Nhiễm ngồi thẳng dậy, bình tĩnh hỏi.
"Mười triệu bảy ngàn vạn."
"Được. Vậy thì mười triệu bảy ngàn vạn." Tiếu Nhiễm không chút do dự nói.
Công ty của ba, nếu không bị Dương Nguyệt Quyên phá hoại, hẳn cũng không bèo đến giá này.
Hiện tại cô chỉ cần thay ba trả hết số nợ này là được.
"Tôi đồng ý." Cố Mạc không chút do dự gật đầu, " Luật sư Phương, chú thương lượng sau đó làm cho cháu một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần rồi liên lạc lại với cháu. Cháu có chút không thoải mái, sẽ trở về phòng bệnh trước."
Cố Mạc nói xong, liền đứng dậy chạy ra khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi phòng bệnh, anh chống tường, đau đớn đến trán đầy mồ hôi lạnh.
Tiếu Nhiễm thật sự đã chết tâm với anh.
Ngay cả công ty của ba mình cô cũng không lấy, đây là có bao nhiêu tuyệt vọng a?
Bọn họ, còn đường cứu vãn sao?
"Anh cả?"
Cố Nhiên cùng Vương Giai Tuệ đi đến bên cạnh anh, lo lắng cùng gọi.
"Anh trở về phòng bệnh nghỉ ngơi một lát." Cố Mạc nói xong, liền chống tường, từng bước một gian nan đi về phía thang máy.