Editor: Nhã Y Đình
"Anh có uống đến chết thì chị dâu nhỏ cũng không trở về đâu!" Cố Nhiên dùng sức lay Cố Mạc, lớn tiếng nói.
"Anh.....có tỉnh.....Cô ấy.....cũng không trở về!" Cố Mạc cười chua xót.
"Có muốn chị ấy chủ động trở về không?" Cố Nhiên cười hỏi.
Đột nhiên Cố Mạc tỉnh táo hẳn, ngồi thẳng người dậy, "Cậu vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa!"
"Đây là anh đang ra lệnh cho em sao?" Cố Nhiên xoa lỗ tai.
Vương Giai Tuệ thấy Cố Mạc đã gấp đến mức muốn giết người, vội vàng giật áo Cố Nhiên, cười nói: "Anh đừng khiến cho anh cả sốt ruột!"
"Dường như anh không nghe thấy gì! Bà xã, em nói gì vậy?" Cố Nhiên làm bộ bị điếc, mê mang hỏi lại.
"Bác sĩ Mông Cổ, anh muốn bị đánh sao?" Vương Giai Tuệ dùng sức nhéo eo Cố Nhiên, mãnh liệt hỏi.
"Đánh nó! Anh ủng hộ!" Không biết Cố Mạc say thật hay giả, còn bị ép, thô giọng ra lệnh.
"Anh cả, anh là anh ruột em sao?" Cố Nhiên lau trán, giống như bị kinh sợ mà đổ mồ hôi lạnh.
"Cậu có nói hay không?" Cố Mạc dùng sức giẫm một cái lên chân Cố Nhiên.
"Nói!" Cố Nhiên lập tức chịu thua.
Vương Giai Tuệ thấy Cố Nhiên vẫn không đứng đắn mà vẫn muốn đấu võ mồm với anh cả, vội mở miệng: "Anh cả à, không phải tụi em sắp đính hôn sao? Nếu anh muốn gặp Tiếu Nhiễm, em sẽ gọi bạn ấy về. Cô ấy có thể không từ mà biệt nhưng không thể vắng mặt ở lễ đính hôn của em được!" Vương Giai Tuệ cười nói.
Nghe Vương Giai Tuệ nói vậy, Cố Mạc tỉnh táo lại.
"Tiệc đính hôn?"
"Đúng vậy! Là ngày kia đó!" Vương Giai Tuệ cười gật đầu.
"Giao cho em đó! Anh không tin thằng nhóc Cố Nhiên này!" Cố Mạc nói xong thì nhắm mắt lại, nằm trên ghế sô pha, ngáy o o.
"Đã bao ngày không ngủ rồi chứ?" Cố Nhiên thấy Cố Mạc ngủ say như vậy, đau lòng thở dài.
"Chắc là từ ngày Tiếu Nhiễm nói muốn ly hôn, anh ấy cũng chưa từng có giấc ngủ ngon nào!" Vương Giai Tuệ cũng có chút đau lòng cho Cố Mạc.
Sớm biết có ngày hôm nay thì sao lúc trước lại làm như thế?
Hiện tại, cứ coi như anh chịu trừng phạt đi.
Lúc anh xếp Tiếu
Nhiễm ở vị trí thứ hai, liệu có nghĩ tới ngày hôm nay không?
Lúc anh coi Tưởng Y Nhiên trở thành thứ quý giá nhất trong lòng, có từng nghĩ tới bảo vật thật ra lại là Tiếu Nhiễm không?
Cố Nhiên cố gắng đỡ Cố Mạc lên gác, nói với Vương Giai Tuệ: "Giúp anh một tay!"
Lúc này Vương Giai Tuệ mới tiến lên, hỗ trợ Cố Nhiên đỡ Cố Mạc.
Hai người cùng nhau đỡ Cố Mạc ném lên trên giường, mệt rã rời ngã ra đất.
"Ngủ như chết, chẳng khác gì heo cả!" Cố Nhiên bĩu môi, oán thầm.
"Được rồi! Anh bớt vài lời đi. Anh cả ngủ rồi, nhiệm vụ chúng ta đã hoàn thành một nửa. Ngày mai sẽ tiếp tục bước tiếp theo!" Vương Giai Tuệ đẩy Cố Nhiên, cười nói.
Rốt cuộc Cố Mạc cũng ngủ rồi.
Trong mơ, anh thấy Tiếu Nhiễm.
Cô vẫn xinh đẹp như trước đây, nhìn anh đầy đắm đuối.
Anh vừa định ôm cô, cô giống như cơn gió mà lui về sau, khiến anh không thể chạm tay được.
Anh cố gắng gọi tên Tiếu Nhiễm nhưng rồi lại tỉnh.
Hóa ra chỉ là giấc mộng.
Anh đau lòng ôm ngực.
Bác sĩ không cho anh uống rượu, anh lại càng đối nghịch, ngày nào cũng say
Nếu uống nữa, chắc anh cũng không xong.
Không được! Anh phải tỉnh táo lại, chờ Tiếu Nhiễm trở ề.
Anh cố gắng đứng dậy, lung la lung lay đi về phía phòng tắm.
Xả nước lạnh, anh cố gắng ép bản thân phải tỉnh táo.
Mãi đến khi bị lạnh cóng, hắt xì hơi, anh mới đứng dậy.
Râu rất lâu rồi chưa cạo, anh lấy lại phong độ đứng trước gương.
"Nhóc con, anh đã nói rồi, khi nào em quay đầu thì anh sẽ đứng ở đó chờ em! Quay về đi, anh chờ em lâu lắm rồi!" Hốc mắt Cố Mạc ươn ướt nói.