Người phục vụ đi đến bên cạnh Tiếu Nhiễm, cung kính hỏi han: “Cô gái, xin hỏi cô cần gì không?”
Tiếu Nhiễm nhìn chiếc đĩa trống không trước mặt mình, lại chiếm vị trí, thật có lỗi nói: “Chỉ một miếng bánh ngọt, cảm ơn.”
Sau khi người phục vụ rời đi, không lâu sau liền bưng ra một miếng bánh ngọt.
Tiếu Nhiễm cảm ơn xong, lại đi về phía biệt thự.
Đã từng, cô thường đứng ở tầng hai, nhìn những cửa hàng phồn hoa xung quanh, hiện giờ, cô biến thành người trong cửa hàng, mà biệt thự kia cũng đã không phải nhà cô.
Đèn lầu hai vẫn chưa tắt, Cố Mạc còn chưa ngủ?
Công việc điên cuồng, anh lại đang làm việc đi?
Cô không dám hy vọng xa với là anh nhớ đến cô.
....
Cố Mạc vội vàng làm việc xong, cầm một ly rượu đỏ đi đến bên cửa sổ, vừa nhếch miệng vừa ngó ra ngoài.
Con phố buôn bán đối diện vẫn chưa đóng cửa dù đã là đêm khuya, vẫn có cửa hàng bán suốt 24 giờ.
Xa xa, có thể nhìn được một bóng người mơ hồ.
Anh chua xót nở nụ cười một cái.
Anh vậy mà ảo tượng trong đó có cô.
Uống cạn rượu đỏ chỉ trong một hơi, anh nâng chén rượu đến trên bàn, nằm trên giường lớn, cảm nhận trái tim cô độc của mình.
Thói quen ôm Tiếu Nhiễm đi ngủ, không có cô, giường trở nên vô cùng lớn, khiến anh cảm thấy trống rỗng.
Rốt cuộc anh không nhớ nổi đến Tưởng Y Nhiên, trong đầu chỉ có cô.
Anh nhớ cô, nhớ đến xương cốt đều đau đớn.
Ngày mai, anh có thể tham lam nhìn cô thêm vài lần rồi.
Ngày mai...
Khóe môi của anh lặng lẽ nhếch lên, mang theo chờ đợi đi vào giấc ngủ.
...
Tiếu Nhiễm ngồi một đêm ở cửa hàng Hamburg, không biết đã gọi bao nhiêu ly cà phê.
Ngày hôm sau, cô đột nhiên nhớ tới tiệc đính hôn của Giai Tuệ, liền lập tức cầm bóp tiền đi tính tiền.
“5O8 đồng, Cảm ơn!”
“508 đồng?” Tiếu Nhiễm sửng sốt.
Cô vậy mà đã bất tri bất giác tiêu phí nhiều tiền bạc như thế.
Cô vội cúi đầu tìm kiếm ví tiền, mãi đến khi lôi hết cả tiền xu ra đếm, cũng chỉ hơn hai trăm đồng.
Vẻ mặt người phục vụ khinh bỉ nhìn cô.
“Tôi không phải không có tiền, cô tư từ.” Tiếu
Nhiễm lo lắng lấy điện thoại ra, gọi cho Vương Giai Tuệ.
“Tiếu Nhiễm, sao thế?” Dường như Vương Giai Tuệ vừa mới tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng hỏi han.
“Giai Tuệ, mình... mình...” Tiếu Nhiễm xấu hổ cắn môi, không biết nói thế nào. Cô chưa từng phải mở miệng vay tiền người khác, không biết vay tiền lại xấu hổ như thế.
“Cậu làm sao thế, nói cho mình biết.” Vương Giai Tuệ thức dậy, khẩn trương hỏi han.
“Mình... mình ăn cơm... không mang theo tiền. Cậu có thể cho mình mượn tiền không?” Tiếu Nhiễm nói xong, không yên cắn môi.
“Cậu ở đâu? Mình đi qua?” Vương Giai Tuệ lo lắng hỏi.
“Mình ở đây... ở đây...” Tiếu Nhiễm nhìn biệt thự đối diện, nói không nên lời. Nếu nói ra cô ở đâu, sợ Vương Giai Tuệ đoán được cái gì.
Cô không muốn cho người ta biết cô vẫn yêu Cố Mạc.
“Tiếu Nhiễm, cậu ở đâu? Nói cho mình biết.”
Nghe được Vương Giai Tuệ thúc giục, Tiếu Nhiễm luống cuống, cô lập tức cúp điện thoại, bối rối ngồi vào trong ghế tựa.
“Rốt cuộc là cô có tiền không?” Người phục vụ bất mãn liếc Tiếu Nhiễm.
“Đợi một chút, từ từ... tôi... tôi nghĩ cách.” Tiếu Nhiễm khóc nức nở trả lời.
Ngoài Giai Tuệ, cô không biết còn có thể tìm ai.
ở trong thành phố này, toàn bộ bạn bè cô có thể nhờ đều liên quan đến Cố Mạc.
Ba, ba ở nơi nào?
Nhanh tới cứu Tiểu Nhiễm!
Người phục vụ hèn mọn hừ một tiếng.
Cố Mạc bị một trận tiếng chuông đánh thức.
Anh cau mày bắt lấy di động, đau đầu lên tiếng: “Tôi là Cố Mạc.”