Editor: Nhã Y Đình
Nghe Tiếu Nhiễm nói vậy, Lynda oán hận cắn môi dưới: "Tiếu Nhiễm, em không cần khổ như vậy!"
"Chị Lynda!" Tiếu Nhiễm lập tức kháng nghị, cô kéo khóa miệng, "Đề tài về Cố Mạc chấm dứt ở đây!"
"Được!" Lynda vỗ tay, đổi đề tài, "Vậy chúng ta nói chuyện về tập đoàn Bằng Trình!"
"Tập đoàn Bằng Trình?" Tiếu Nhiễm thất thần một chút.
Nhớ rằng Cố Mạc nói anh cũng không ký vào thủ tục làm chuyển nhượng cổ phần, công ty vẫn là của cô.
Mấy ngày nay quá nhiều việc nên cô quên mất chuyện này.
"Tuy ông xã chị là CEO của tập đoàn Bằng Trình khiến chị cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo nhưng mà dù sao đó cũng là công ty của em, em không thể làm một bà chủ nhàn hạ thế được!" Lynda oán giận nói.
"Hiện giờ, trợ lý Trịnh là CEO tập đoàn Bằng Trình sao?" Tiếu Nhiễm cảm thấy có chút vui vẻ, "Em làm bà chủ nhàn hạ này thật chuẩn xác nha!"
"Tiếu Nhiễm!" Lynda trừng mắt, "Sao em không có chút trách nhiệm nào vậy?"
"Em phải có trách nhiệm lắm mới bỏ mặc tất cả thế chứ? Em không biết gì về việc quản lý công ty, để em làm chắc chắn sẽ phá sản cho mà xem. Công ty được anh rể làm, em cực kỳ yên tâm!" Tiếu Nhiễm cầm tay Lynda, cười vui vẻ.
"Em đó! Muốn để chị trở thành oán phụ, chị sẽ đến trả tập đoàn Bằng Trình cho em đó!" Lynda cười bất đắc dĩ.
"Hì. Nhưng mà em vẫn muốn chuyển nhượng. Em không muốn thiếu nợ Cố Mạc!" Tiếu Nhiễm thật lòng nói.
Cô không muốn nợ nần gì Cố Mạc, để anh kiếm cớ gặp cô.
"Cố tổng biết không?" Lynda hơi nhíu mày.
"Em chưa có cơ hội nói với anh ấy!" Tiếu Nhiễm nhún vai.
"Hai ngày nay, boss bận rộn chuẩn bị lễ tang cho Ứng Mẫn!" Lynda trầm mặc.
"Ứng Mẫn.....Thật khó có thể tiếp nhận là cô ta đã chết!" Tâm trạng của Tiếu Nhiễm cũng xuống dốc.
Dù sao cũng có chút quen biết, đột nhiên lại ra đi như vậy, cô có chút không quen.
Ứng Mẫn như vậy khiến cô không thể hận được.
Có lẽ, ai cũng có điều bất đắc dĩ chăng?
"Bởi vì cô ta biết nhân cách kia của cô ta cực kỳ nguy hiểm!" Lynda trầm giọng nói.
"Có lẽ vậy!" Tiếu Nhiễm thở dài. Ứng Mẫn nguy hiểm kia cô đã gặp qua, cho nên biết
rõ đối phương nguy hiểm như thế nào.
"Cố tổng cũng là đồng nghiệp với cô ta 2 3 năm trời, lại còn ba cô ta và viện trưởng Cố lại là bạn bè. Cũng chính vì nguyên nhân này cho nên Cố tổng quan tâm cô ta hơn. Tiếu Nhiễm, em đừng hiểu lầm!" Lynda lo lắng giải thích, sợ Tiếu Nhiễm hiểu lầm Cố Mạc để ý Ứng Mẫn hơn cô.
"Em không hiểu lầm!" Tiếu Nhiễm vội vàng lắc đầu.
Cô biết rõ Ứng Mẫn không quan trọng với Cố Mạc.
Cô không hề ghen tị với Ứng Mẫn, không ăn chút giấm chua nào.
Người cô ghen tị là Tưởng Y Nhiên.
Đây mới là người dù đã chết nhưng vẫn ở trong lòng Cố Mạc.
Mà cô, vì áy náy với Tưởng Y Nhiên nên mới chịu tổn thương.
"Vậy thì chị yên tâm rồi!" Lynda thả lỏng, "Chờ thêm hai này nữa, tang lễ của Ứng Mẫn kết thúc, nhất định Cố tổng sẽ đi tìm em. Em cũng đừng trốn anh ấy. Nếu yêu thì quên đi thương tổn còn nếu hận thì hành hạ anh ấy đi!"
"Không!" Tiếu Nhiễm lắc đầu, "Em không yêu cũng không hận anh ấy!"
Nghe thấy Tiếu Nhiễm nói vậy, Lynda có chút lo lắng.
Cô ấy sợ nhất Tiếu Nhiễm không yêu không hận Cố tổng.
Không yêu không hận là ý muốn cắt đứt mọi quan hệ với Cố tổng.
"Em không sợ sẽ xuất hiện một cô gái chiếm được trái tim của anh ấy sao?" Lynda vội hỏi.
"Nếu thật sự như vậy, anh ấy đáng để em yêu sao?" Tiếu Nhiễm cười chua xót, hỏi lại.
Nếu anh nhanh chóng yêu người khác, anh không đáng để cô yêu.
Cô sẽ không chấp nhận vì anh dễ thay lòng đổi dạ.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, người anh yêu vẫn là Tưởng Y Nhiên.
Lynda không nói gì.
Nhìn Tiếu Nhiễm chăm chú.