Editor: Nhã Y Đình
"Nhóc con, chúng ta làm lành đi. Đừng hành hạ anh nữa!" Cố Mạc thống khổ năn nỉ.
Tiếu Nhiễm để mặc nước mắt giàn giụa: "Một chút hành hạ như vậy mà anh đã không chịu nổi rồi sao? Anh có nghĩ tới tôi bị tổn thương như thế nào không?"
Cố Mạc nâng mặt Tiếu Nhiễm, khàn giọng nói: "Có chứ! Anh cũng đau lòng. Nhóc con, đó cũng là con của anh!"
Một tay Tiếu Nhiễm phủ lên bàn tay to của Cố Mạc, mặc cho nước mắt rơi. Vết thương trên tay anh đã đóng vảy nhưng vẫn chưa làn. Cả hai người bọn họ đều chống chất vết thương.
Là vận mệnh sao?
Cố Mạc quỳ, nghiêng người qua, đau xót hôn lên đôi mắt của Tiếu Nhiễm, từng cái hôn chạm vào giọt lệ của cô.
Hồi lâu, Tiếu Nhiễm cũng không phản kháng, tâm loạn như ma.
Nếu như chấp nhận tha thứ cho anh, nếu xảy ra thêm chuyện gì, cô có thể chấp nhận được không?
Không!
Cô không chịu nổi.
Cô sẽ mất đi nghị lực để sống tiếp!
Cô dùng sức đẩy Cố Mạc ra, dứt khoát: "Cố Mạc, tôi đã chịu thương tích đầy mình rồi!"
Cố Mạc cầm thật chặt tay Tiếu Nhiễm, giọng nói lo lắng, run rẩy: "Nhóc con, anh sẽ chữa lành vết thương cho em! Anh thề, anh sẽ không làm em bị thương nữa!"
"Nếu chẳng may tôi và người thân của Tưởng Y Nhiên có xung đột thì sao?" Tiếu Nhiễm chua xót hỏi.
Kỳ thật, cô không có tư cách đặt câu hỏi như vậy. Bởi vì cô là kẻ trộm, trộm đi hạnh phúc của Tưởng Y Nhiên. Vì quá yêu Cố Mạc nên cô không muốn trở thành kẻ yếu đuối chỉ biết lui bước, nhường nhịn để bản thẩn chịu đau khổ, thiệt thòi.
"Nhóc con, chúng ta quên cô ấy đi. Bắt đầu lại từ đầu!" Cố Mạc vội vàng nói.
Tiếu Nhiễm cười lắc đầu, "Cố Mạc, vết thương cho dù đóng vảy nhưng vẫn liền hẳn, chạm vào vẫn cảm thấy đau!"
Cố Mạc thất vọng nhìn Tiếu Nhiễm, một lúc lâu cũng không mở miệng.
Kết cục hiện tại đều do anh tạo nên, anh không sắp xếp tốt chuyện của Tưởng Y Nhiên khiến Tiểu Nhiễm bị tổn thương.
Tiểu Nhiễm nói đúng, miệng vết thương cho dù đóng vảy nhưng vẫn chưa lành, chạm vào vẫn đau đớn.
Tưởng Y Nhiên vẫn là vết sẹo chưa lành trong lòng nah.
Anh không có cách nào lừa gạt cô rằng anh đã hoàn toàn quên mất Tưởng Y Nhiên.
Nếu thật sự quên, anh là một người vô tình.
Nhưng mà, chưa quên quá khứ không có nghĩa
là anh không thích Tiếu Nhiễm.
Hai ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, lúc ở bên cạnh Tưởng Y Nhiên, anh cảm thấy hạnh phúc và ấm áp còn khi ở bên cạnh Tiếu Nhiễm, anh cảm thấy vui vẻ và ngọt ngào. Anh yêu cả hai người nhưng hai người xuất hiện tại những thời điểm khác nhau, là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.
Nhưng mà anh cũng biết, cuộc sống của anh không thể thiếu Tiểu Nhiễm được.
Có lẽ, anh yêu Tiếu Nhiễm nhiều hơn một chút.
Không có cô, cuộc sống của anh giống như đêm tối không thấy ánh sáng. Anh không tìm thấy phương hướng, hơi thở của mình.
"Anh về đi! Đừng khiến mẹ nuôi tức giận!" Tiếu Nhiễm co người lại, ôm đầu gối bị thương, nhẹ nhàng nói.
Lúc trước, Cố Mạc muốn chứng minh tình yêu với cô, định xác nhập Mạc Y và tập đoàn Bằng Trình khiến Tưởng phu nhân không thể chấp nhận được.
GX chỉ là một giấc mộng.
Cô không thể khiến Cố Mạc khó xử.
"Nhóc con, bác gái không can thiệp được vào chuyện của anh!"
"Bởi vì hiện giờ bà ấy là người thực vật sao?" Tiếu Nhiễm cười chua xót.
Bởi vì Tưởng phu nhân trở thành người thực vật nên bà ấy không thể cản trở GX xác nhập? Không cản trở Cố Mạc yêu cô?
Đây có phải là ý của anh không?
Tại sao ngoài miệng anh nói yêu cô nhưng lại dễ dàng bị ảnh hưởng vì mẹ của vị hôn thê cũ thế?
Cô muốn không chỉ là không ai phá hoại mà không ai có thể phá hoại.
Nếu có một ngày, Tưởng phu nhân tỉnh lại, bà ấy tiếp tục lấy cái chết để áp chế, anh sẽ làm gì đây?
Không thể giữ lại thì cô không muốn giữ nữa.