Editor: Quỷ Quỷ
Cố Nhiên dừng xe trước cửa khách sạn, nhưng không có quấy rầy hai con người đang ôm nhau khóc ở ghế sau, lặng lẽ xuống xe, nắm tay Vương Giai Tuệ đi vào khách sạn.
Tiếu Nhiễm khóc đủ rồi, mới phát hiện ra trong xe chỉ còn mỗi cô và Cố Mạc.
Cô lập tức trượt từ đùi anh xuống, lau khô nước mắt, dặn ra một nụ cười:”Đi ăn cơm. Tôi đói.”
Cố Mạc không tình nguyện mím môi.
Thật muốn ôm cô mãi, không buông tay.
Nhưng ôm cô thì có tác dụng gì?
Lòng cô nay đã rời xa anh với tốc độ tên lửa.
Tiếu Nhiễm mở cửa xe, cũng không nhìn Cố Mạc một cái, liền chạy vào trong khách sạn.
Vương Giai Tuệ đang đứng chờ ở đại sảnh nhìn thấy Tiếu Nhiễm chạy vào, lập tức buông tay Cố Nhiên ra, quan tâm hỏi:”Anh cả đâu?”
“Đi sau.” Tiếu Nhiễm miễn cưỡng cười cười.
“Chúng ta vào trước đi. Anh cả biết số phòng mà.” Cố Nhiên đi tới, phóng khoáng cười nó.
“Ừm.” Tiếu Nhiễm gật gật đầu, cố gắng không quay đầu lại.
Cố Mạc dựa vào chiếc Maybach, châm thuốc, khốn khổ nuốt khói thuốc.
Mất đi Y Nhiên, anh vô lực giành giật với Tử thần.
Mà Tiểu Nhiễm, rõ ràng có thể yêu nhau thật tốt, lại bị anh tự tay phá hủy tất cả.
Anh phải làm sao bây giờ?
Anh thật sự cam tâm để mất Tiếu Nhiễm sao?
Trái tim đau đớn nói cho anh biết rằng không cam lòng.
Anh yêu cô!
Phải làm thế nào mới có thể vãn hồi?
Hận ý của cô ấy rất mãnh liệt…..
Vương Giai Tuệ kéo Tiếu Nhiễm vào phòng bao, ấn cô vào chỗ ngồi:”Tiểu Nhiễm, cậu muốn ăn gì thì cứ gọi. Bắt đầu từ hôm nay tớ sẽ vỗ béo cậu!”
“Đừng! Béo quá không tìm được bạn trai đâu.” Tiếu Nhiễm cố gắng cười đùa.
“Cần gì bạn trai?” Vương Giai Tuệ vỗ ngực nói, “Tớ yêu cậu là được rồi.”
“Cậu vẫn là nên đi thương anh Cố Nhiên đi.” Tiếu Nhiễm cười nói.
“Cậu không quan tâm đến tình cảm của tớ cũng được, anh cả xếp hàng ngay sau tớ.” Vương Giai Tuệ nhìn thấy Cố Mạc đi vào, liền cười tròn mắt nhìn, “Việc gì cũng phải có thứ tự trước sau.”
“Giai Tuệ…” Tiếu Nhiễm bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Vương Giai Tuệ.
Cô là người bạn thân nhất của cô, vì sao lại đứng về phía Cố Mạc, đi nhiệt tình nói đỡ thay cho Cố Mạc?
“Nhìn hai người tra tấn lẫn nhau, tớ
đều muốn điên rồi.” Vương Giai Tuệ kéo Cố Mạc đến bên Tiếu Nhiễm, bá đạo ra lệnh:”Chúc may mắn!”
“Tớ đói rồi.” Tiếu Nhiễm cầm thực đơn, cố ý xem nhẹ sự xuất hiện của Cố Mạc.
Cố Mạc vẫn không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm Tiếu Nhiễm như đang nhìn bảo vật.
Tiếu Nhiễm gọi đầy một bàn đồ ăn, sau đó cứ như bị bỏ đói mấy tháng, dồn hết sự chú ý vào bát cơm.
Cố Mạc hoàn toàn bị Tiếu Nhiễm lờ đi.
Nhìn trên bàn đồ ăn thiếu món tôm hùm mà cô thích nhất, Cố Mạc khổ sở nắm chặt tay.
Cô không muốn cho anh cơ hội cưng chiều cô.
Anh cay đắng nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
“Anh, Laffey năm 82 không phải để cho anh lãng phí như vậy!” Cố Nhiên ngăn cản Cố Mạc rót rượu.
Cố Mạc cố chấp giãy dụa, muốn gạt tay Cố Nhiên ra.
Đầu óc mà tỉnh táo, tim sẽ rất đau.
Anh muốn dùng chất cồn để gây nghiện chính mình.
“Cồn vào sẽ làm dạ dày bị thương. Ăn cơm đi.” Tiếu Nhiễm đột nhiên mở miệng.
Nghe Tiếu Nhiễm nói, hai tròng mắt Cố Mạc lộ ra sự bất ngờ.
Cô vẫn còn quan tâm đến anh?
Anh đặt ly rượu xuống, ngây ngô cầm đũa:”Anh nghe lời. Anh kiêng rượu.”
Vương Giai Tuệ chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của Cố Mạc, không biết nên vui hay nên cười, cô dựa vào lòng Cố Nhiên, hốc mắt đỏ hồng.
Trước kia Cố Nhiên bất chấp tất cả theo đuổi cô bị cô làm tổn thương thì Cố Mạc và Tiếu Nhiễm lại ân ái ngọt ngào, mà hiện giờ cô và Cố Nhiên nhu tình ý mật, Cố Mạc và Tiếu Nhiễm lại tra tấn nhau.