“Sao anh lại tới đây?” Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc vừa mới chia tay cách đây mấy giờ, nhíu mày.
“Cho em ăn cơm.” Cố Mạc giơ bữa sáng trong tay lên, cười nói.
“Không cần! Tiếu Nhiễm nói xong, muốn xoay người về phòng.
“Nha đầu, em đồng ý không từ chối anh, cho anh một cơ hội.” Cố Mạc lấy Tiếu Nhiễm mà nói bức cô mở của cho chính mình.
Tiếu Nhiễm xoay người, bất mãn trừng mắt anh: “Anh định đổ cho miệng em.”
“Ai bảo em không chịu để ý anh.” Cố Mạc oan ức nói: “Nha đầu, anh sai rồi, anh cả đêm bị gió lạnh thổi, để anh vào nhà cho ấm đi.”
“Hiện giờ là Hạ Thiên.” Tiếu Nhiễm đảo cặp mắt trắng dã. Cô không thể tưởng được Cố Mạc lạnh lùng khí phchs sẽ tỏ ra thương cảm trước mặt mình.
“Nhưng tối qua chỉ có 21 độ.” Cố Mạc nói xong còn hắt hơi một cái: “Giso biển rất lạnh.”
Mặc kệ thật giả, nghe được Cố Mạc bị gió biển thổi lạnh cả đêm, cô lại mềm lòng, mở cửa cho anh.
Cố Mạc hưng phấn chạy đến bên cạnh cô: “Tất cả đều là đồ em thích ăn.”
“Tiêu tiền có thể mua được. Về sau không cần cố ý đưa sớm cho em.” Tiếu Nhiễm cố ý vô tình nói.
“Không phải mua, là anh tự làm.” Cố Mạc oan ức nhìn cô.
Anh tự làm?
Tiếu Nhiễm kinh ngạc nhìn thoáng qua Cố Mạc.
Anh hóng gió biển cả đêm, chạy về nhà ngay cả quần áo cũng chưa thay liền chuản bị bữa sáng cho cô.
Vì sao mũi có chút chua xót?
Cô nhận bữa sáng, nói với Cố Mạc: “Trên người anh thối tha lắm rồi, nhanh đi tắm rửa.”
“Được.” Cố Mạc kích động hôn một cái lên trán Tiếu Nhiễm, giống như thánh chỉ, hưng phấn chạy lên lầu.
Tiếu Nhiễm đặt bữa sáng lên bàn cơm, lên lầu, đến phòng của ba tìm quần áo.
Quần áo của ba hơi rộng một chút, nhưng là sạch sẽ thanh sảng, cũng tốt hơn quần áo trên người anh bây giờ giống như khăn lau.
Cô cầm quần áo trở lại phòng ngủ, đặt quần áo lên trên giường, nói với Cố Mạc
trong phòng tắm: “Em lấy quần áo cho anh, đặt trên giường rồi.”
Cô vừa muốn xuống lầu, liền nhìn thấy Cố Mạc đeo khăn tắm từ trong nhà tắm đi ra.
Cô xấu hổ thét chói tai: “Cố Mạc, anh làm gì?”
“Vợ, anh lấy quần áo?” Cố Mạc oan ức chỉ quần áo ở trên giường.
“Anh không tắm rửa xong đã đi ra?” Tiếu Nhiễm đỏ mặt trừng mắt nhìn anh. Dáng người của anh thực hoàn mỹ khiến người ta chảy nước miếng, cô lập tức xấu hổ quay mặt.
“Cơ thể của anh em đã xem hết từ sớm, cần né tránh sao?” Cố Mạc tà ác chớp mắt.
Tiếu Nhiễm xấu hổ giận dữ nắm đồ ở bên cạnh, dùng lực ném lên người Cố Mạc, nghiến răng nghiến lợi quát: “Anh cái này... xấu xa... ”
Cố Mạc né tránh, vô tội nói: “Chúng ta là vợ chồng già rồi.”
“Sớm ly hôn rồi.” Tiếu Nhiễm ném vào trong lòng Cố Mạc, hò hét trừng mắt nói.
Cô vừa định thay đổi cuộc sống một lần nữa, anh lại xông vào cuộc sống của cô, vẫn với dáng vẻ vô sỉ thế này.
Cố Mạc thở dài: “Anh biết, anh bị em từ bỏ.”
Nói xong, Cố Mạc cúi đầu, cầm lấy quần áo trên giường, ủ rũ đi vào nhà tắm.
“Cái gì em vứt bỏ anh?” Tiếu Nhiễm chống nạnh, hướng thẳng vào Cố Mạc.
“Là em, là em, chính là em, em vứt bỏ anh rồi!” Cố Mạc đáng thương tội nghiệp lên án Tiếu Nhiễm vô tình.
“Em không biết.” Tiếu Nhiễm lắc đầu, chạy ra khỏi phòng.
Cố Mạc thu lại vẻ mặt đáng thương tội nghiệp, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.