Anh bỏ được Tưởng Y Nhiên trong lòng anh không.”
Tiếu Nhiễm mở to mắt, u oán nhìn Cố Mạc.Cô cảm nhận được sự lo lắng của anh, anh sợ cô di tình biệt luyến.Nhưng là anh nói đã cho cô cả trái tim, cô vẫn đang chưa thể tin được.“Bỏ được.”
Cố Mạc không do dự, lập tức trả lời.Nghe được Cố Mạc nói, Tiếu Nhiễm lộ ra vui vẻ cười.
Cô chu miệng nhỏ: “Anh được trải qua khảo nghiệm em mới có thể tin anh.”
“Khảo nghiệm.”
Cố Mạc ôm sát eo cô: “Cảm giác được sao nó chỉ cần em.”
Tiếu Nhiễm đỏ mặt phụ giúp Cố Mạc: “Em nói là khảo nghiệm trái tim anh.”
“Thể xác và tinh thần hợp nhất mới có thể yêu nghiêm túc.”
Cố Mạc tà tà cười.“Không để ý đến anh, em muốn đi tìm TRần Lương.”
Tiếu Nhiễm nói xong, liền muốn đẩy Cố Mạc ra ngoài.Có lẽ là hai chữ Trần Lương cực kỳ kích thích Cố Mạc, anh nâng cô lên, hung hăng hôn lên môi cô: “Không được.”
“Buông ra.”
Tiếu Nhiễm đỏ mặt vùng vẫy: “Chúng ta ly hôn rồi mà, không thể được.”
Môi của Cố Mạc rơi vào trên xương quai xanh của Tiếu Nhiễm, dùng lực để lại một dấu hôn: “Nha đầu, em muốn bức anh điên sao.”
Nghe được Cố Mạc nói, Tiếu Nhiễm hì hì nở nụ cười.“Lại còn cười.”
Cố Mạc dùng lực bóp cổ cổ, bất mãn kháng nghị.“Em có thể ngược tổng giám đốc chết đi sống lại, em đương nhiên buồn cười.”
Tiếu Nhiễm ôm cổ Cố mạc, kiêu ngạo trả lời.“Em...
”
Cố Mạc dùng lực mổ lên môi Tiếu Nhiễm.“Chúng ta còn chưa hòa lại.”
Tiếu Nhiễm dùng tay che đi môi mỏng của Cố Mạc: “Không được nhúc nhích, không được hôn em.”
“Chúng ta trực tiếp làm ở đây.”
Cố Mạc nói xong, liền áp cô ở trên cửa, hai tay bắt đầu tàn sát bừa bãi.“Anh Mặc, anh còn đang trong thời gian khảo nghiệm.”
Tiếu Nhiễm gầm thét.“Năng lực X cũng có thể là một trong những loại khảo nghiệm, em có muốn kiểm tra luôn bây giờ không.”
Cố Mạc vén váy cô lên, âm thanh khàn khàn hỏi han.“Không cần.”
Tiếu Nhiễm đỏ mặt trượt xuống khỏi người anh: “Em tìm ai khảo nghiệm cũng sẽ không tìm anh.”
“Em vẫn còn muốn tìm người khảo nghiệm.”
Cố Mạc không hờn giận ôm cô
vào trong ngực.“Ninh Hạo, TRần Lương, Tô Hoán...
”
Tiếu Nhiễm bắt đầu nhận thức vô số người khác phái.“Em muốn chọc giận anh sao.”
Cố Mạc ghen tỵ rống to.“Không có gì thì không phân biệt.”
Tiếu Nhiễm cười khẽ nói.“Được, hôm nay để cho em phân biệt.”
Cố Mạc cầm áo sơ mi, ném Tiếu Nhiễm lên bàn cơm.“Anh muốn làm gì.”
Tiếu Nhiễm bất mãn thét chói tai.Cố Mạc trấn trụ lại thân thể của Tiếu Nhiễm, chung hoặc cười nói: “Yêu em.”
“Tôi không đồng ý.”
Tiếu Nhiễm đỏ mặt vặn vẹo.“Em có anh rồi, đừng nghĩ muốn người đàn ông khác.”
Cố Mạc nói xong, không hề báo trước công chiếm lấy Tiếu Nhiễm.“Bại hoại bại hoại bại hoại.”
Tiếu Nhiễm dùng lực nắm lấy lưng anh, xấu hổ giận dữ mắng.“Chỉ bại hoại với một mình em thôi.”
Cố Mạc cúi người, hôn lên môi Tiếu Nhiễm, thâm tình nói.Hốc mắt Tiếu Nhiễm có chút ướt át.Lời nói của anh khiến cô cảm động.Bếu anh chỉ có mình cô thì thật tốt.Cô không cần xoắn cuýt như vậy, sợ sẽ bị thương hại.“Nha đầu, vừa rồi thấy em và Trần Lương, trong lòng anh rất sợ hãi, anh sợ mất đi em.”
Cố Mạc dùng lực ôm lấy Tiếu Nhiễm, âm thanh run rẩy nói: “Anh chưa từng ghen tỵ với một người đàn ông nào như thế.
Nha đầu, em muốn trái tim của anh, em lấy nó đi, tất cả là của em.”
Tiếu Nhiễm ôm sát lấy cổ anh, nghẹn ngào trong lòng anh.