Editor: Quỷ Quỷ
Nnh Hạo tuyệt thực được mười ngày, thì được đưa vào bệnh viện.
Ninh Viễn ngồi bên giường bệnh cháu trai, bất đắc dĩ thở dài.
“Đứa ngốc này! Harvard người bình thường có thể đến sao? Cơ hội tốt như vậy con không cần, cũng không nên ở lại trong nước!” Ninh Hướng Thiên bất mãn chống nạnh, đứng bên giường quát con trai.
“Mọi người..muốn con chết…thì cứ đưa con lên máy bay đi…” Ninh Hạo quay lưng lại, yếu ớt nói.
“Con!” Ninh Hướng Thiên căm tức vò tóc. “Sao nói thế nào con cũng không thông vậy? Cho dù Tiếu Nhiễm ly hôn, ba cũng không đồng ý cho con đi kết giao với con bé đó! Nhà họ Ninh chúng ta quyết không nhận con dâu không trong sạch!”
“Cái gì mà không trong sạch?” Ninh Hạo tức giận ngồi dậy, giật kim tiêm trên tay, phản đối nói: ”Tiếu Nhiễm đơn thuần trong sáng, tâm địa thiện lương, sao ba có thể sỉ nhục cô ấy?”
“Con bé đó đã kết hôn! Là gái đã có một đời chồng!” Ninh Hướng Thiên phẫn nộ rống to, “Mẹ con khi gả cho ba, ngay cả tay đàn ông cũng chưa bao giờ nắm!”
“Con sẽ lấy người như cô ấy.” Ninh Hạo nói xong liền nhảy xuống giường.
Bởi vì quá yếu, chân mới chạm đất anh đã ngã sấp xuống.
Ninh Hướng Thiên vội vàng đỡ lấy con trai.
Ninh Viễn vốn trầm mặc cũng chống gậy đi tới.
“Hướng Thiên, anh nói ít đi hai câu đi! Tiểu Hạo, cháu muốn làm gì?” Ninh Viễn đau lòng đỡ cháu trai.
“Ông nội, mọi người để cho cháu tự sinh tự diệt đi.” Ninh Hạo tránh né người lớn, quay về giường, nản lòng thoái chí nhắm mắt lại.
“Cái thằng này!” Ninh Hướng Thiên giơ tay muốn tát Ninh Hạo, bị Ninh Viễn ngăn lại.
“Anh theo tôi ra ngoài!” Ninh Viễn nổi giận nói với con trai.
Ninh Hướng thiên nhìn Ninh Hạo, bất đắt dĩ đi ra ngoài theo ba mình.
Đi đến cuối hành lang, Ninh Viễn mới dừng bước. Ông nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: ”Hướng Thiên, anh phải thay đổi sách lược.”
“Con làm gì nó cũng không nghe lời, chẳng lẽ ba bảo con đánh gãy chân nó?” Ninh Hướng Thiên ảo não nhìn ba mình.
“Theo ba biết,
Tiếu Nhiễm cũng không yêu Tiểu Hạo. Con càng ngăn trở, Tiểu Hạo càng chống đối. Cái tính này của nó giống ba.” Ninh Viễn nói xong, thở dài thật dài.
“Ba cũng điều tra rồi?” Ninh Hướng Thiên cung kính nhìn ba.
“Con đi nói cho nó biết, chỉ cần nó đạt được học vị tiến sĩ của Harvard, nó muốn kết hôn với dạng phụ nữ gì cũng được.” Ninh Viễn lạnh lùng nở nụ cười, “Cho dù Tiếu Nhiễm không tái hợp với Cố Mạc, cũng chưa chắc chờ đợi được Ninh Hạo nhiều năm như vậy.”
“Ba, vẫn là ba cao minh!” Ninh Hướng Thiên bội phục giơ ngón tay cái lên.
“Ba ăn muối còn nhiều hơn so với con đi đường.” Ninh Viễn cứng rắn trả lời.
“Để con đi nói chuyện với Tiểu Hạo.” Ninh Hướng Thiên lập tức xoay người, đi về phòng bệnh.
Ninh Viễn đứng thẳng người, tiếp tục nhìn về phía xa.
Cả đời này đau khổ kiểu gì ông đều đã trải qua, chưa bao giờ lùi bước, nhưng đứa cháu trai duy nhất này, ông không thể kiên trì được nữa.
Hy vọng vài năm sau Tiếu Nhiễm sớm lập gia đình.
Ninh Hướng Thiên đem đề nghị của ba mình nói cho Ninh Hạo, sau đó nghiêm mặt nhìn phản ứng của anh.
“Học vị tiến sĩ của Harvard?” Ninh Hạo ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn ba mình.
“Đúng! Chỉ cần con đạt được học vị tiến sĩ, ba sẽ không ngăn cản con lấy Tiếu Nhiễm.” Ninh Hướng Thiên sâu xa nói: ”Ba chỉ hy vọng con vì tình yêu mà lỡ dở tiền đồ.”
“Vâng! Con đi Harvard!” Ninh Hạo bình tĩnh nhìn ba, “Con sẽ có được học vị Tiến sĩ! Nhưng ba cũng phải giữ lời.”
“Đừng làm cho ba thất vọng!” Ninh Hướng Thiên nhíu mày.