Editor: Nhã Y Đình
Cố Mạc gẩy dây đàn, khàn giọng nói: "Đã có lúc tôi tưởng rằng tôi không thể yêu ai được nữa, mãi đến khi gặp cô ấy. Đối với tôi mà nói, cô ấy giống như một tia sáng trong bóng đêm, chiếu sáng tâm hồn cô độc của tôi. Hôm nay, trong ngày vui của GX, tôi muốn nói với cô ấy..."
Cố Mạc cúi đầu, vừa đàn ghi ta, vừa hát: "Em là bài hát trong trái tim anh. Một nụ hoa nở trong đó. Anh là bài hát trong của đời em. Nỗi nhớ đổ về con sông ấy... Thật sự muốn hỏi em rằng, liệu em có yêu anh hay không? Bởi sự yên lặng quá dài. Sẽ khiến anh phạm sai lầm mất! Bài hát còn đọng lại trong trái tim anh. Không phải chỉ là khách qua đường..." Giọng ca của Cố Mạc khàn khàn, trầm thấp cực kỳ tình cảm.
Tiếu Nhiễm đứng ở dưới sân khấu, cảm động không thôi.
Lúc Cố Mạc hát đến câu ‘Mặc kệ cả kết thúc của đôi ta’ thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiếu Nhiễm.
Ánh đèn chiếu rọi trên người Tiếu Nhiễm.
Cố Mạc vừa đàn nhạc đệm, hát lên: "Thật sự rất muôn hỏi em rằng, rốt cuộc có động lòng với anh không?"
Mọi người ở hội trường lập tức vỗ tay, vừa vỗ vừa la lớn: "Động lòng! Động lòng!"
Tiếu Nhiễm đầy nước mắt chạy về phía Cố Mạc.
Cố Mạc vứt ghi ta xuống, mở hai tay ôm chặt lấy Tiếu Nhiễm.
"Em yêu anh! Em yêu anh! Em yêu anh!" Tiếu Nhiễm không ngừng nói.
"Anh cũng vậy!" Cố Mạc ôm chặt lấy Tiếu Nhiễm, khàn giọng trả lời.
Cả hội trường vỗ tay như sấm dậy.
Dưới sân khấu, bà nội Cố và mọi người đều cảm động nén lệ.
Lúc này, Cố Tương và Tần Viễn Chu cùng nhau đẩy một chiếc bánh ngọt lớn lên sân khấu. Nến được cắm thành chữ GX trên mặt bánh.
Cố Mạc lấy micro, nói với mọi người đứng dưới sân khấu: "Tôi dùng 50 cây nến xếp thành chữ GX tượng trưng cho tổng số tuổi của tôi và Tiếu Nhiễm. 50 tuổi tượng trưng cho một nửa thế kỷ. Chúng ta sẽ ở bên nhau không chỉ một nửa thế kỉ mà còn cả thế kỷ nữa. Hôm nay, chúng ta lấy một thế kỷ làm lời thề, cũng sẽ là kỷ nguyên của GX. Tôi tin tưởng GX sẽ càng ngày càng
phát triển!"
Cố Mạc nói xong, dưới sân khấu vỗ tay nhiệt liệt mà Tiếu Nhiễm đã khóc nức nở.
"Cục cưng bảo bối, đừng khóc! Cắt bánh ngọt đi!" Cố Mạc nâng mặt Tiếu Nhiễm lên, vừa lau nước mắt cho cô, vừa dỗ dành.
Cố Mạc nói vậy khiến nước mắt càng chảy càng nhiều.
Bốn chữ này là "Cục cưng bảo bối" là danh từ riêng mà ba ba gọi cô. Trước kia, Cố Mạc đều gọi cô là ‘Cục cưng’ hoặc ‘Bảo bối’. Hôm nay anh lại gọi cô là ‘Cục cưng bảo bối’ là muốn nói với cô rằng, anh sẽ yêu cô thay cả phần của ba nữa.
Cô cảm động vì sự cẩn thận của Cố Mạc, ôm chặt lấy anh: "Cố Mạc, đừng nên đối xử với em tốt như vậy!"
"Đứa ngốc!" Cố Mạc nhẹ nhàng xoa đầu Tiếu Nhiễm, "Em nên nói anh cần đối xử với em tốt hơn!"
Cố Tương thấy hai người ôm nhau, xúc động lau nước mắt.
"Phụ nữ có thai không thể khóc!" Tần Viễn Chu ôm Cố Tương, lau nước mắt cho cô.
"Em đang vui vẻ!" Cố Tương dựa sát vào lòng Tần Viễn Chu, "Anh cũng phải đối xử với em tốt như anh cả yêu chị dâu nhỏ đó nhé!"
"Anh thề anh sẽ yêu em mãi mãi!" Tần Viễn Chu chân thành nói.
Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm đứng ở bên cạnh bánh ngọt, cùng nhau thổi tắt nến.
Bên trong đèn đuốc lại sáng trưng.
Cố Mạc nắm tay Tiếu Nhiễm, cùng nhau cắt bánh ngọt.
Màn hình lớn đằng sau lưng hiện lên một đoạn clip. Trong đoạn clip đó, chữ GX được tạo thành bởi 50 ngọn nến. Nhạc nền của đoạn clip này chính là bài hát ‘Em là bài hát trong trái tim anh’ mà Cố Mạc vừa hát.
Lúc Lý Á Lệ và Lưu Cát trở lại hội trường thì mọi người đang ăn bánh ngọt, cảm thấy có chút tiếc nuối: "Chúng ta về muộn rồi!"
"Vĩnh viễn cũng không muộn!" Lưu Cát thâm tình nhìn Lý Á Lệ.