Editor: Nhã Y Đình
Không đến giữa trưa, Cố Mạc đã chạy đến đại học Q.
Vì để thỏa mãn yêu cầu bắt buộc phải khiêm tốn của Tiếu Nhiễm, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và quần bò, đeo kính. Nhưng cho dù như vậy, cũng vẫn có người nhận ra anh.
"Giáo sư Cố!"
"Chào các bạn!" Anh bất đắc dĩ nhìn mấy học trò cũ của mình.
"Thầy đi đâu vậy ạ?"
"Bà xã tôi đang tập quân sự. Tôi đến đưa cho cô ấy lọ kem chống nắng!" Cố Mạc hơi mỉm cười.
"Vậy thầy đi ạ!"
Cố Mạc gật đầu, rồi cầm lọ kem chống nắng đi về phía ký túc xá.
Tiếu Nhiễm nghe tiếng gõ cửa thì vội vàng ra mở. Thấy Cố Mạc, cô thất thần một chút.
"Sao anh lại tới?" Cô vội vàng kéo Cố Mạc vào trong phòng, đóng cửa lại.
"Anh đưa cho em lọ kem chống nắng!" Cố Mạc giơ cái lọ, cười nói.
"Không phải của nước X đấy chứ?" Tiếu Nhiễm vội vàng hỏi.
"Không phải. Là của Thụy Sĩ." Cố Mạc để lọ kem chống nắng lên bàn, rồi nâng mặt Tiếu Nhiễm lên, cẩn thận quan sát một chút. "Hơi đen rồi!"
"Em như thế này cũng chưa tính là đen đâu!" Tiếu Nhiễm bị lời nói của Cố Mạc chọc cười, "Đới Lệ Lệ bị phơi nắng đen giống than rồi. Hai người còn lại thì cũng bình thường!"
"Bạn cùng phòng với em có khó sống chung không?" Cố Mạc quan tâm hỏi.
"Có một chút. Có thể là vì xuất thất nên Đới Lệ Lệ có chút tự kiêu. Em không không để ý đến cô ta lắm!" Tiếu Nhiễm cắn môi dưới.
Tính cách của Đới Lệ Lệ không phải thanh cao mà quá tự kiêu.
"Nếu không thì để anh yêu cầu đổi phòng cho em?" Cố Mạc dựa vào bàn, kéo Tiếu Nhiễm vào trong lòng hỏi.
"Không cần. Em không muốn có đặc quyền như thế. Hơn nữa, đổi phòng khác cũng không đảm bảo sẽ không còn Khương Lệ Lệ hay Trần Lệ Lệ!" Tiếu Nhiễm lập tức từ chối.
"Ở thành phố B, anh cũng có một căn biệ thự, vừa được trang trí lại xong!"
"Thôi mà! Em cũng không muốn bị người nói là Kim Ốc Tàng Kiều đâu!" Tiếu Nhiễm lập tức từ chối.
"Anh còn chưa nói xong, em đã..." Cố Mạc bất đắc dĩ cười nói.
"Em chỉ muốn làm một sinh viên bình thường thôi!" Tiếu Nhiễm cười nói, "Anh mau đi đi, mấy bạn em sắp
trở lại rồi!"
"Để anh ôm một chút!" Cố Mạc ôm chặt Tiếu Nhiễm, không nỡ.
Hai ngày này, tuy bọn họ ở chung một thành phố nhưng lại không có cơ hội gặp mặt. Cô nỗ lực nhanh chóng thích ứng với cuộc sống mới còn anh thì bận rộn công tác.
Tiếu Nhiễm chôn ở trong lòng Cố Mạc, có chút sầu não: "Em sẽ nhớ anh!"
Cố Mạc vuốt ve đỉnh đầu cô, có chút phiền muộn nói. "Anh cũng vậy! Buổi chiều anh bay, ở thành phố A có một số việc cần anh xử lý!"
"Anh đi đi! Em ở đại học Q sẽ tốt mà. Anh không cần lo lắng!" Tiếu Nhiễm lập tức an ủi Cố Mạc.
"Anh đi đây!" Cố Mạc nhìn đồng hồ, sắp đến giờ máy bay cất cánh rồi, anh phải đi.
"Anh... Đi đường cẩn thận!" Tiếu Nhiễm không nỡ xa Cố Mạc.
Cố Mạc nâng mặt Tiếu Nhiễm lên trao cho cô một nụ hôn triền miên, rồi mới lưu luyến đi.
Lúc mấy người Đới Lệ Lệ trở về, Tiếu Nhiễm đang ngồi trên giường tháo bọc của hộp kem trống nắng.
Đới Lệ Lệ thấy vỏ hộp, mặt đã tái xanh.
Tiếu Nhiễm tò mò ngồi bên cạnh Tiếu Nhiễm, "Tiếu Nhiễm, ai tặng quà cho bạn đó?!"
"Kem chống nắng. Người thân của mình đưa qua!" Tiếu Nhiễm cười trả lời.
"Đều là tiếng anh cả, nhãn hiệu gì vậy?" Tô Nam tò mò hỏi.
"La prairie!" Tiếu Nhiễm trả lời.
Nghe thấy tên nhãn hiểu mà cô nói, Giang Nhiêu vừa bước vào, lập tức nhìn vào lọ trong tay Tiếu Nhiễm.
"La prairie? Cậu chắc chắn không phải là hàng vỉa hè chứ?" Giang Nhiêu nghi ngờ nhìn Tiếu Nhiễm.
"Không phải. Lúc trước Đới Lệ Lệ cũng nói mình, mình thấy cũng không sai. Cho nên mình nói với người thân của mình nên người họ hàng đó mới mua cho mình một lọ La prairie!"
"Họ hàng?" Đới Lệ Lệ ngạo mạn hừ một tiếng, "Cái dạng họ hàng gì mà sẵn sàng bỏ vài ngàn Tệ mua cho cậu lọ kem chống nắng của La Praire chứ?"