“Tiếu Nhiễm...” Tiếu Bằng Trình xấu hổ nhìn con gái, muốn nói lại thôi.
“Cuối cùng là có phải thật không?” Tiếu Nhiễm có chút bệnh tâm thần. Đây là người ba mà cô yêu thương đến tận xương tủy. Mẹ kế nói mấy câu khiến cho ông sinh lòng thương tiếc, nhưng không hề có lấy một câu an ủi cô. Đây là ba mà cô yêu quý sao!
“Tiểu Nhiễm, ba không thể... mất công ty!”
“Cho nên ba liền coi con như quân cờ?” Đột nhiên Tiếu Nhiễm ngẩng đầu cười to: “Ba, ba đúng là làm cho con thất vọng!”
“Ba cô cho cô được gả chỗ tốt như thế, cô còn thất vọng cái gì?” Dương Nguyệt Quyên ở trong lòng Tiếu Bằng Trình ngẩng đầu, oán hận nhìn Tiếu Nhiễm.
Gả chỗ tốt?
Tiếu Nhiễm bị Dương Nguyệt Quyên làm cho tức điên người, tiến lên không chút do dự giơ tay, hung hăng tát lên mặt Dương Nguyệt Quyên.
Dương Nguyệt Quyên đau đến nỗi thét chói tai: “Tiếu Nhiễm, nha đầu bất hiếu này! Làm phản rồi! Tôi là mẹ cô!”
“Mẹ kế của Bạch tuyết công chúa cũng không độc ác bằng bà!” Tiếu Nhiễm giơ tay lại muốn tát thêm. Sau khi làm thương tổn cô nhiều như thế, Dương Nguyệt Quyên vẫn không biết xấu hổ tự cho mình là mẹ cô, da mặt của người phụ nữ này tới cùng là được làm bằng gì? Sao lại không biết hổ thẹn như vậy?
“Nha đầu láo toét! Con nói chuyện với mẹ con như thế à?” Tiếu Bằng Trình tức giận, bắt đầu nói chuyện thay vợ mình, hoàn toàn không thấy được sự thương tâm của con gái mình.
“Tôi vĩnh viễn sẽ không thừa nhận bà ta là mẹ, bởi vì, ngay cả ông cũng không xứng làm ba tôi!” Tiếu Nhiễm thất vọng vô cùng về ba mình. Trước đây, cô vẫn chờ đợi toàn bộ mọi chuyện đều là mưu kế của Dương Nguyệt Quyên, bà ta muốn hủy đi cô, lại ly gián tình cảm của cha con họ, không nghĩ tới sự thật lại đả kích cô như vậy.
Tiếu Bằng Trình nâng tay phải lên run rẩy, dùng lực tát lên mặt Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm giận dữ trừng mắt nhìn ba, không lùi bước. Chỉ cần một phát tát này của ba đánh xuống, cô thề không bao giờ gọi ông là ba nữa, về sau không còn tình cha con.
Ngay tại lúc cô cho rằng một cái tát kia sẽ đập vào mắt mình, Cố Mạc vẫn đứng ở bên cạnh xem diễn trò liền vươn tay, mạnh mẽ cầm lấy cổ tay của Tiếu Bằng Trình.
“Ông Tiếu, tuy con gái của ông chỉ là bạn giường của tôi, nhưng tạm thời những gì thuộc về tôi,
tất nhiên cũng không đến lượt ông phải dạy dỗ!” Cố Mạc lạnh lùng nói.
“Cậu!” Tiếu Bằng Trình không nói được hết, tức đến mức đỏ bừng mặt.
“Ông Tiếu kiêu ngạo sao?” Cố Mạc trào phúng nói.
Tiếu Bằng Trình trừng mắt nhìn Cố Mạc, kiêu căng hỏi lại: “Cậu tới là để thị uy?”
Cố Mạc ngoéo... môi một cái: “Có tiền mới có thể tùy hứng. ông Tiếu, tôi chính là học từ ông!” Cố Mạc dùng lực, dường như muốn vặn gãy tay Tiếu Bằng Trình.
“Xem như cậu lợi hại!” Tuy Tiếu Bằng Trình không cam lòng, lại cắn răng cố chịu đựng.
“Tôi còn chưa học được tinh túy của ông. Hổ thẹn rồi!” Cố Mạc vô tình buông cánh tay của Tiếu Bằng Trình ra, lạnh lùng cười.
“Nợ cậu cái gì tôi cũng đã trả lại rồi. Cậu còn muốn như thế nào nữa? Muốn bức tôi đến đường cùng?” Tiếu Bằng Trình vừa xoa cổ tay sắp tàn phế của mình, vừa hỏi lại.
Cố Mạc nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, lãnh đạm hỏi lại: “Ông hủy đi một cực phẩm của tôi, sau đó lại cứng rắn đưa lại tôi một thứ phẩm, cái này gọi là trả lại sao?”
“Cậu đừng khinh người quá đáng! Con gái của tôi cũng là bảo bối của tôi!” Tiếu Bằng Trình tức giận quát.
“Đủ rồi!” Tiếu Nhiễm đã vô cùng phẫn nộ. Cô rống lớn tiếng, sau đó đẩy Cố Mạc ra rồi xoay người rời đi.
Tuy cô nghe không hiểu ba và Cố Mạc nói, cũng hiểu được Cố Mạc đang nói cô là thứ phẩm. Một loại cảm giác nhục nhã mãnh liệt lập tức khuếch tán đến cả người cô, khiến cô tức giận đến mức cả người run rẩy.
Cô chảy nước mắt chạy ra khỏi phòng bệnh, không nghĩ muốn nhìn thấy bất kỳ một ai trong số bọn họ.
Ngày hôm qua cô vẫn là bảo bối được ba nâng niu trong lòng bàn tay, hôm nay liền biến thành một bạn giường đê tiện, một thứ phẩm.