Editor: Quỷ Quỷ
Cố Mạc ra nước ngoài làm việc hơn nửa tháng, về đến A thị thì kiệt sức.
Tắm xong, trở lại phòng ngủ, dựa vào giường bắt lấy điện thoại.
Xem cuộc nói chuyện qua tin nhắn, video, QQ, đều không nhìn thấy tên Tiếu Nhiễm.
Anh có chút u ám bĩu môi:”Đồ vô tâm!”
Anh cúi đầu, gửi đi một tin nhắn:”Nha đầu, chơi nhiều muốn ngỏm rồi sao?”
Hơn 10 phút sau, lúc mà anh tức giận đến nỗi muốn lập tức bay đến B thị treo cô lên mãnh liệt một hồi thì rốt cuộc cũng nhận được tin nhắn của Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm:”Hiểu em nhất chỉ có chú (icon bướng bỉnh tươi cười)
Cố Mạc nghiêm mặt hỏi:”Vì sao không gọi điện cho anh?”
Tiếu Nhiễm:”Học hành căng thẳng.”
Cố Mạc: (icon khinh bỉ) “Căng thẳng đến độ không nỡ nhắn cho người ta cái tin?”
Tiếu Nhiễm: (icon mặt bất đắc dĩ)”Anh không biết mấy giáo sư ở đây biến thái như thế nào. Em mơ đến cuộc sống đại học tự do được ngủ nướng như ở nước Mĩ, kết quả đến muộn cũng không được, lên lớp xong còn giao cho một đống bài tập, quả thật so với cuộc sống cấp 3 còn căng thẳng hơn. Hiện giờ em ngoài một ngày ba bữa còn đâu toàn đóng đô trong thư viện.”
Cố Mạc: (icon vuốt ve) “Mới có hơn nửa tháng đã mệt muốn chết rồi sao?”
Tiếu Nhiễm: (icon gật đầu mạnh) “Đúng vậy! Cho nên anh liền rộng lượng bỏ qua việc em quên mất anh đi.”
Cố Mạc “Thương em, nhưng tội quên anh vẫn không thể tha thứ!” (icon phẫn nộ)
Tiếu Nhiễm lập tức gửi một đoạn tin nhắn thoại:”Vậy anh bay qua đây đi! Đánh em một cái.”
Cố Mạc: “Chụp ảnh rồi gửi qua đây! Ngay lập tức!”
Tiếu Nhiễm:” Không đâu! Em là thục nữ, không thể để giường chiếu lộn xộn. (icon nghịch ngợm)
Cố Mạc căn môi, lập tức nhắn lại:”Đưa điện thoại cho Giai Tuệ!”
Tiếu Nhiễm nửa ngày mới nhắn lại:”Chú, em và Giai Tuệ không học cùng trường, không ở ký túc xá. Đưa thế nào được?”
Cố Mạc:”Anh nghe thấy giọng của Giai Tuệ! Đưa điện thoại cho cô ấy!
Tiếu Nhiễm: (icon xấu xa) “Bọn em đang đi ăn đồ nướng.”
Cố Mạc lại gửi một tin nhắn thoại, bắt chước giọng của Giai Tuệ nó:”Hai phần cánh gà cay, một phần gà viên? Xin hỏi ăn ở đây hay mang về?”
Tiếu Nhiễm:”Chú, em sai rồi.” (icon tủi thân)
Cố Mạc nghiêm mặt hừ một tiếng: “Mai anh phi đến B thị,
cho em ăn roi da!
Tiếu Nhiễm: “Chú, dùng dây lưng là được rồi.” (icon đáng thương)
Cố Mạc:”Em đang muốn chọc anh tức chết sao?”
Tiếu Nhiễm:”Bọn em chỉ là muốn trải qua cảm giác được tự lực cánh sinh thôi. Chú, tha cho em.” (chắp tay)
Cố Mạc: (icon phẫn nộ) “Có anh ở đây, em tự lực cánh sinh làm gì?”
Tiếu Nhiễm:”Quản lý đến rồi. Chú, lát nữa tan làm nói chuyện tiếp.”
Nhìn thấy không còn tin nhắn nữa, Cố Mạc tức giận mím môi.
Lúc đi B thị, anh đưa tiền mặt cho cô, cũng đủ để cô tiêu xài vài tháng. Mà cô lại chạy đến KFC làm công.
Vợ anh là để chiều chuộng, không cần phải làm hoa dại ngày ngày trải qua mưa gió.
Ném điện thoại lên giường, anh liền đi tới ban công, chống tay lên lan can nhìn về phía B thị.
Nhóc con không chịu nghe lời.
Phải làm thế nào cho cô ngoan ngoãn nghe lời?
Bên kia, Tiếu Nhiễm cúp điện thoại xong, lè lưỡi nhìn Giai Tuệ.
“Anh cả đã biết?” Vương Giai Tuệ lặng lẽ hỏi.
Tiếu Nhiễm nhếch miệng:”Tớ hưng phấn quá nên lỡ thu lại đoạn tin thoại có giọng của cậu, anh ấy tai thính nên nghe thấy. Đã bị vạch trần.”
“Đồ ngốc này!” Vương Giai Tuệ đảo cặp mắt trắng dã.
Tiếu Nhiễm ôm đầu, bi thương nói:”Đáng đánh.”
Vương Giai Tuệ tiếp tục xem thường:”Anh cả sẽ cam lòng sao? Chờ anh ấy gọi điện, cậu phải ngon ngọt vào.”
“Có tác dụng sao?” Tiếu Nhiễm bất lực trợn mắt.
“Nếu là người khác nói, chắc chắn không ích gì. Nhưng là cậu nói, nhất định là có rồi.” Vương Giai Tuệ vỗ vỗ đỉnh đầu Tiếu Nhiễm, “Cậu mới đến Q đại mà đã học nhiều đến choáng váng đầu óc rồi?”