Tiếu Nhiễm nắm chặt cổ Cố Mạc, tràn ngập uy hiếp hỏi han: “Chú, anh thật sự đã quên?”
“Đã quên.” Cố Mạc không thay đổi sắc mặt phủ nhận.
Tiếu Nhiễm không tin hừ một tiếng: “Nói xạo, em cũng không tin anh nữa rồi.”
Cố Mạc cười giống như con hồ ly: “Muốn biết như thế?”
Tiếu Nhiễm lập tức dùng lực gật đầu.
Cố Mạc vừa lái xe vừa nói: “Năm trước có người nữ sinh, chính là người hôm nay chỉ ra và xác nhận em ở trên lớp, điên cuồng theo đuổi anh. Cho nên anh đã giả vờ mở nhầm PPT ra ảnh chụp em đang ngủ trong lòng anh.” [Bạn đang đọc truyện tại gacsach.com]
“Cố Mạc!” Tiếu Nhiễm xấu hổ giận dữ trừng mắt nhìn Cố Mạc: “Vậy mà anh dám chụp ảnh lúc em ngủ?”
“Anh thề em không giọt sương.” Cố Mạc giơ tay lên thề.
“Chẳng trách người nữ sinh kia nhận ra em, anh đúng là giáo sư hư hỏng, trả lại trong sáng cho em.” Tiếu Nhiễm bổ nhào vào Cố Mạc.
“Dừng, anh đang lái xe.” Cố Mạc vươn bàn tay to ra ngăn cản cô.
“Phạt anh một tháng... không... một năm không được ngủ cùng em.” Tiếu nHiễm nổi giận nói.
Cố Mạc dừng xe trước của đại học B, kéo cô vào trong ngực: “Chỉ là một tấm hình, lại nổi giận thật sao?”
“Sớm maiem sẽ phát tán ảnh anh đang ngủ lên toàn trường, anh có tức giận không?” Tiếu Nhiễm bất mãn trừng mắt nhìn Cố Mạc một cái.
“Nếu em đang ở trong lòng anh, anh liền không nổi giận. Quả thật không thể.” Cố Mạc khí phách trả lời.
“Em đây là như thế, một người.” Tiếu Nhiễm xấu xa cười nói: “Anh nói giáo viên Cố của đại học Q có thể có page view dẫn không?”
“Em dám?” Cố mạc nắm lấy cằm Tiếu Nhiễm, bất mãn gầm nhẹ.
Tiếu Nhiễm nhíu mày: “Anh xem em có dám không?”
Cố Mạc lập tức thay đổi khẩu khí: “Vợ à, anh sai rồi, lúc ấy anh chỉ là nghĩ muốn ngăn cản ngoại tình.”
Tiếu Nhiễm lạnh lùng hừ lạnh một tiếng.
“phạt anh làm đồ ăn sáng cho em một tháng?” Cố Mạc thật cẩn thận nhìn Tiếu Nhiễm.
“Anh làm được sao?” Tiếu Nhiễm mới không tin Cố mạc mà nói: “Anh không cần GX sao?”
“Vì có thể được yêu thương, GX có thể vứt đi.” Cố Mạc nghiêm trang trả
lời.
Tiếu Nhiễm hì một tiếng nở nụ cười: “Được, nói đùa anh, em mới không để cho người phụ nữ khác nhìn được dáng vẻ anh.”
Cố Mạc vò rối tóc Tiếu Nhiễm: “Trái tim anh nhanh bị em dọa chết tồi.”
“Có nghiêm trọng như thế không? Không phải là Trương Qủa Chiếu?” Tiếu Nhiễm ghé vào trong lòng Cố Mạc, cười nắm lấy mũi anh.
“Đương nhiên nghiêm trọng!” Cố Mạc nghiêm mặt trả lời.
“Biết anh sợ hãi, không dọa nữa.” Tiếu Nhiễm vỗ mặt anh, giống như đang an ủi một đứa bé.
Cố Mạc cúi đầu, hung hăng cắn môi Tiếu Nhiễm, trằn trọc hút...
Một người nữ sinh lấy di động chụp bọn họ ở cách đó không xa,...
Đột nhiên Cố Mạc cảnh giác buông cô ra, nhìn ra bên ngoài xe.
Người nữ sinh kia lập tức thu lại điện thoại trốn vào góc tường.
“Làm sao vậy?” Tiếu Nhiễm ghé vào đầu vai Cố Mạc, quan tâm hỏi.
“Có cảm giác bị người theo dõi.” Cố Mạc cắn môi: “Nhưng có thể tin tức chúng ta thông báo dẫn tới sự chú ý của truyền thông.”
“Anh nói là chó săn?” Tiếu Nhiễm có chút sợ hãi: “Chú, em chỉ là sinh viên bình thường, anh cũng đừng biến em thành người nổi tiếng.
“Cùng với anh còn muốn bình thường, lại nói em cũng là đại cổ đông của GX.” Cố Mạc nhéo mặt Tiếu Nhiễm, cưng chiều nói: “Em có biết cổ phiếu trúng mấy cái rồi không?”
“Mấy?” Tiếu Nhiễm ngây ngốc hỏi han.
“Tám cái.” Cố Mạc kiêu ngạo mà nói: “Sau khi điều chỉnh còn có thể trở lên công.”
“Đây không phải em phát ra?” Tiếu Nhiễm cười hỏi.
“Vâng.” Cố Mạc hôn lên trán Tiếu Nhiễm.