Editor: Nhã Y Đình
Sau muổi xem mắt, Trần Lương và Liêu Phàm cũng nhắn tin cho nhau.
Thỉnh thoảng, anh sẽ hỏi cô về tình hình quán cà phê, biết cô đang giám sát nhân viên trang trí thì anh cũng lái xe qua giúp đỡ một chút.
Quan hệ hai người càng lúc càng thân mật nhưng không một ai bày tỏ điều gì.
Có lẽ, trong lòng hai người đều vẫn còn hình bóng cũ, cho nên lúc ở bên nhau cũng có chút cẩn thận.
Cũng vì vậy, không ai biết người kia đang suy nghĩ gì.
——
Nam Tây ngồi ở thư viện, nghiêm túc tìm tài liệu, cũng không chú ý có một nữ sinh ngồi xuống bên cạnh.
"Nam Tây, ngày nghỉ sao bạn sao vẫn chăm chỉ như vậy chứ?" Giang Nhiêu cười hỏi.
Nam Tây chỉ mấy quyến sách trên tay Giang Nhiêu, khách sáo nói: "Không phải bạn cũng đến đọc sách sao?"
Giang Nhiêu xấu hổ cười cười: "Đúng vậy, mình cũng đến đọc sách."
Nam Tây không nói gì nữa, nghiêm túc tra tài liệu, vừa tra vừa ghi lại.
"Nam Tây, không ngờ Tiếu Nhiễm lại là bà xã của giáo sư Cố. Cô ấy nói đã từng kết hôn thế mà chúng ta không hề hoài nghi!" Giang Nhiêu làm như vô tình nhắc tới Tiếu Nhiễm.
"Không có gì cần hoài nghi!" Nam Tây bình tĩnh trả lời. "Cô ấy cũng không giấu diếm chuyện đã kết hôn, ngay cả đã ly hôn cũng nói với chúng ta. Dù sao giáo sư Cố cũng là thầy dạy của chúng ta cho nên cô ấy mới muốn giấu thôi!"
"Bạn... thật là sáng suốt!" Giang Nhiêu không nghĩ tới đến lúc này mà Nam Tây vẫn nói đỡ cho Tiếu Nhiễm.
Có phải cậu ấy vẫn đang để ý Tiếu Nhiễm, hay là đã sớm từ bỏ cho nên không quan tâm?
Cô ta có chút không hiểu Nam Tây suy nghĩ gì.
"Nam Tây, Giang Nhiêu! Hai bạn cũng ở đây à?" Tô Nam ôm một đống tư liệu chạy tới, hưng phấn chào hỏi hai người.
Nam Tây dọn bàn một chút để Tô Nam để tài liệu xuống, "Hôm nay bạn vẫn tiếp tục liều mạng như vậy sao? Vẫn muốn tra hết tài liệu à?"
"Tra không xong thì mai lại tiếp tục. Dù sao mình cũng không có bạn trai nên mình là tỷ phú thời gian đó!" Tô Nam cười rạng rỡ.
"Cậu béo như vậy mà còn muốn kiếm bạn trai sao?" Giang Nhiêu bất mãn trừng mắt nhìn Tô Nam một cái.
Cô ta đang suy nghĩ cách hấp dẫn sự chú ý của Nam Tây vậy mà Tô Nam lại chạy
tới phá đám làm gì chứ?
Thật đáng giận mà!
Tô Nam tức giận, trừng mắt nhìn Giang Nhiêu: "Tôi béo thì sao chứ? Tôi béo thì phạm pháp sao? Tôi béo là béo đẹp những người gầy như cậu thì sao mà biết dược chứ?"
Nói xong, Tô Nam cố gắng ưỡn cơ thể đầy đặn, kiêu ngạo hừ một tiếng.
Trông vẻ mặt âm u của Giang Nhiêu đã biết là một người lắm mưu mô rồi.
Không biết cô và Tiếu Nhiễm gặp vận gì mà chạm phải hai người bạn cùng phòng dạng như Giang Nhiêu và Đới Lệ Lệ như vậy.
Giang Nhiêu nhìn lại vòng một xẹp lép của mình, ảo não xụ mặt.
Tô Nam lớn hơn cô ta cũng chỉ vì cô quá béo, quá béo mà thôi!
"Sao lại không biết xấu hổ mà so sánh như vậy chứ?" Giang Nhiêu cố ý tức giận hừ một tiếng, "Tôi không hiểu nổi thế giới người béo các cậu!"
Nói xong, cô ta đứng dậy, ôm sách trnash đi.
"Hừ!" Tô Nam làm mặt quỷ đằng sau lưng Giang Nhiêu, bắt chước giọng nói của Giang Nhiêu: "Thế giới người béo cậu không hiểu. Nếu cậu muốn biết thì cũng phải béo lên mới được!"
Nam Tây bị Tô Nam chọc cười: "Bạn cãi cọ với cô ta làm gì chứ? Béo có cái đẹp của béo, gầy có cái đẹp của gầy. Không cần so sánh. Bạn thấy tốt là được rồi!"
"Nam Tây, mình phát hiện bạn rất biết cách dỗ con gái nha!" Tô Nam cảm động nhìn Nam Tây.
"Thật sao?" Nam Tây thất thần một chút.
"Thật!" Tô Nam vỗ vỗ ngực, cười hì hì, "Mình cũng rất vui vẻ. Bởi vì bạn nói béo có cái đẹp của béo. Tuy mình biết những điều này là lời nói dối nhưng vẫn cảm thấy ngọt ngào trong lòng. Đây là lần đầu tiên mình được người khác khen là đẹp đó!"
Nam Tây xấu hổ cười: "Bạn chỉ không thích trang điểm và hơi bụ bẫm một chút thôi!"