Cố Mạc vừa tắm rửa xong, nhìn thấy Tiếu Nhiễm mặc mỗi một chiếc váy nằm sấp trên giường chơi điện thoại, lập tức vứt bỏ khăn tắm trong tay, vội vàng chạy tới.
“Không được nằm sấp, sẽ áp vào baby.”
Tiếu Nhiễm khẩn trương đứng lên: “Em quên mất.”
Cố Mạc ngồi bên cạnh cô, bất đắc dĩ thở dài: “Anh phải buộc em vào người, một giây cũng không rời.”
“Không nghiêm trọng như thế.” Tiếu Nhiễm cười hì hì một tiếng.
Cô xoải tới bên cạnh Cố Mạc, cười nói: “Hôm nay em không đau bụng nữa.”
“Chẳng lẽ phải đau mới biết sợ.” Cố Mạc lạnh mặt hừ nói.
Tiếu Nhiễm đành phải ôm cổ Cố Mạc, lấy lòng nói: “Em sai rồi, em thề về sau không nằm sấp nữa, không ăn cay, không...”
Nghe Tiếu Nhiễm thề, Cố Mạc nở nụ cười.
“Trái lại em đã nhớ kỹ lời anh.”
“Đúng thế, lời nah nói em không dám quên.” Tiếu nHiễm cười khẽ làm mặt quỷ.
“Nói anh giống như diêm la,” Cố Mạc bất đắc dĩ nhíu mày.
“Không, anh rất đẹp trai, boss cực đỉnh.” Tiếu Nhiễm nâng mặt anh lên, cười khen ngợi.
“Em có mục đích gì?” Cố Mạc đề phòng nhìn Tiếu Nhiễm.
“Em còn chưa làm gì anh đã nhìn ra rồi.” Tiếu
Nhiễm ảo não bới tóc.
Cố Mạc hì một tiếng nở nụ cười: “Làm gì?”
Tiếu Nhiễm dùng lực gật đầu một cái.
“Em xác định?” Cố Mạc nhíu mày.
Tiếu Nhiễm bị khơi dậy ý chí chiến đấu: “Anh đừng xem thường em.”
“Anh không phải coi thường em, là cảm htayas được hai chữ này đối với em mà nói không thể.” Cố Mạc bật cười.
Vợ anh cực kỳ bị động sao có thể.
Tiếu Nhiễm nổi giận trừng mắt nhìn anh.
“Nói đi, nói mục đích.” Cố Mạc ôm eo cô, cười hỏi.
“Còn không phải chuyện thi cuối kỳ, Tô Nam nói bảo anh cho mọi người toàn bộ đáp án, nói khuyên không có hiệu quả thì dụ dỗ anh.” Tiếu Nhiễm đỏ mặt nói.
“Muốn có đáp án thì sao lúc trước không đọc nhiều sách.” Cố Mạc hơi hất mày.